Thay Chị Lấy Chồng

Chương 103 : Chuyện hèn hạ như vậy, anh không làm được

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Lý Hào Kiệt nhìn thấy tôi, rõ ràng cảm thấy sửng sốt.



“Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”



Vào giờ phút này, tôi không nghĩ đến những chuyện khác, mà chỉ cảm thấy Lý Hào Kiệt đang nói đến việc của mẹ Lương Khanh Vũ.



“Cô ấy” mà anh ấy vừa nhắc tới, dưới con mắt của tôi chính là bản thân mình.



Ngay cả muốn giả vờ làm ra dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không được nữa.



“Không có việc gì, là chuyện của công ty ấy mà.” Lý Hào Kiệt thật sự là một diễn viên giỏi.



Vẻ mặt của anh ấy ngay lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, khoé môi nhếch lên lộ ra nụ cười yếu ớt, đi về phía tôi.



Tôi lùi về sau một bước, ngẫm lại ban ngày mình còn tin tưởng anh ấy, rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, mà vẫn muốn nghĩ cách bào chữa cho anh ấy, hết thảy đều thực nực cười!



Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, trưng ra vẻ mặt tự mình cũng cảm thấy lạnh lùng, rồi gằn từng chữ, “Lý Hào Kiệt, hiện tại em đã ở bên cạnh anh rồi, nếu như anh hận em, thì chúng ta có thể cùng xuống địa ngục, sau này đừng làm liên luỵ đến người vô tội nữa.”



Nói xong, xoay người định đi.



Lý Hào Kiệt kéo tôi lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Có chuyện gì vậy? Trước đó chẳng phải vẫn ổn hay sao?”



“Lý Hào Kiệt, không phải anh hỏi tại sao em không đi cùng Lương Khanh Vũ sao? Bây giờ em có thể nói cho anh biết, là bởi vì mẹ Lương Khanh Vũ đột nhiên bị công ty đuổi việc, mà con trai bà lại muốn ra nước ngoài với em, bà không chịu đựng nổi áp lực mà tự sát, nên bọn em mới không đi được.”



Vốn chuyện này tôi không muốn nói cho Lý Hào Kiệt biết, thế nhưng bây giờ, không nói cũng không được.



Lý Hào Kiệt đứng nguyên tại chỗ, con mắt thâm thuý tìm tòi nghiên cứu mà nhìn tôi, giống như có một tia tổn thương xẹt qua, lông mày anh ấy nhíu sâu, hỏi tôi, “Em nghi ngờ là do anh làm?”



“Nếu không thì là ai?”



Lý Hào Kiệt nghe xong câu hỏi của tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ, từng chữ từng câu nói với tôi, “Nếu anh không muốn để hai người đi thì chỉ cần một cú điện thoại, dù là visa của nước nào cả hai cũng không lo liệu được, anh còn cần phải hao tâm tổn sức ra tay với mẹ cậu ta hay sao? Hơn nữa chuyện hèn hạ như vậy, anh không làm được.”



Tôi có chút do dự.



Bởi anh ấy nói không sai.



Lý Hào Kiệt nhìn tôi, biết tôi chưa tin lắm, lạnh lùng nói một câu, “Lúc ấy anh đã quyết định sẽ để em đi, chưa từng làm ra bất cứ chuyện dư thừa nào, tin hay không thì tuỳ em.”



Nói xong, anh ấy thay một bộ quần áo thường ngày rồi ra ngoài.
Khương Thanh nghe xong, trợn cả mắt lên bảo, “Gì cơ! Đảo tư nhân!?”



Tôi gật đầu.



Khương Thanh nắm lấy hai tay tôi, đôi mắt lộ ra ánh nhìn chân thành, “Tống Duyên Khanh thân ái, em nhất định phải bảo Lý Hào Kiệt, lần sau nhớ mời chị theo cùng, chị đảm bảo sẽ không làm bóng đèn, mỗi ngày chỉ ở trong phòng và chơi trên bãi biển kia thôi, còn lại sẽ không đi đâu hết!”



Vừa nói, chị ấy vừa giơ một tay, định giơ ba ngón tay lên thề. Nhưng vì gân tay có chút vấn đề nên chị ấy không làm được, vậy mà vẫn không quên nói, “Chị xin thề!”



Vốn tâm trạng của tôi có chút nặng nề, nhưng cuối cùng lại bị bộ dạng của chị ấy chọc cười.



“Được rồi, lần sau đi, nhất định sẽ đưa chị theo, cho dù chị đi công tác ở nước ngoài, chúng em cũng sẽ đến đón chị.”



“Vậy mới là chị em tốt chứ!” Khương Thanh giơ ly bia trước mặt lên, “Chị cạn trước ly này kính cậu!”



Sau khi uống chút bia, rốt cuộc tôi cũng nói chuyện của của mẹ Lương Khanh Vũ và Lý Hào Kiệt ra.



Điều khiến tôi bất ngờ là Khương Thanh chỉ nghe một nửa đã lập tức ngắt lời tôi, “Chị xin em đấy, em tỉnh táo một chút đi! Lý Hào Kiệt tốt xấu gì cũng là CEO của tập đoàn Hào Thiên, có vô liêm sỉ thế nào thì cũng không thể xuống tay với một người già yếu được.”



Lời của chị ấy khiến tôi lập tức rơi vào trầm mặc.



Là như vậy sao?



Hình như đúng là thế.



“Nhưng mà…”



“Nhưng mà cái gì, chị thật sự không phải vì chuyện đi chơi đảo mà nói tốt giúp anh ấy đâu! Bây giờ chị làm ở khoang hạng nhất, thể loại có tiền nào mà chưa từng gặp chứ?” Khương Thanh tự tin nói, “Phần lớn ấy à, đều khoác bên ngoài lớp da giả nhân giả nghĩa, nhưng loại người như vậy nhìn tướng mạo thôi là đã biết, còn Lý Hào Kiệt ấy à…”



“Anh ấy thế nào?”



Tôi đang chăm chú lắng nghe, thấy chị ấy dừng lại, bèn vội vàng hỏi.



Khương Thanh cười bảo, “Khi còn bé ngày nào em cũng quan tâm đến anh ấy, đương nhiên chị cũng để ý anh ấy nhiều hơn một chút, thêm cả một số chuyện xảy ra gần đây, chị cảm thấy cho dù anh ấy không phải người tốt lành gì cũng tuyệt đối không làm ra việc bẩn thỉu như vậy.”



“Nhưng mà…Không phải anh ấy, thì là ai?” Tôi nghi ngờ.



Khương Thanh suy nghĩ một lát, vô cùng thần bí mà nhìn tôi, “Em nói xem, có phải còn có người theo đuổi em nữa hay không?”