Thay Chị Lấy Chồng
Chương 105 : Làm gì không làm, lại cứ muốn làm con giáp thứ 13
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Tôi xem bài tin tức này và bình luận bùng nổ phía dưới.
Phần lớn cư dân mạng đều cảm thấy, Tống Duyên Minh chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.
Có lẽ người bình luận là nữ tương đối nhiều, đại bộ phận đều mắng Tống Duyên Minh là loại thánh nữ vờ trong sáng lừa dối Lý Hào Kiệt.
Tôi tắt điện thoại đi, lắc đầu.
Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ?
Không có.
Mặc kệ trong lòng Lý Hào Kiệt có tôi hay không, chỉ cần tôi còn tồn tại thì nhất định có thể khiến Tống Duyên Minh chán ghét.
Có lẽ tôi chỉ có thể làm được những chuyện đó mà thôi.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Chẳng qua, tôi muốn tìm việc làm.
Nhà tôi không có máy tính nên lại càng phiền phức hơn.
Vậy nên tôi dứt khoát đến cửa hàng mua một cái máy tính xách tay, cân nhắc tới chuyện sau này còn phải phác hoạ tranh, tôi khẽ cắn môi, mua một chiếc giá thành đắt một chút, nhưng tính năng lại cao.
Sau khi trở về, chuyện đầu tiên mà tôi làm chính là chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch của mình rồi bắt đầu gửi tới từng công ty.
Chỉ hi vọng thừa dịp trước và sau Tết có nhiều người nhân cơ hội xin từ chức đổi công tác, có thể giúp tôi tìm được một công việc.
Cho dù là một công việc phổ thông cũng tốt.
Tôi ở nhà gửi sơ yếu lý lịch từ sáng đến tối, đến lúc chạng vạng mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm.
Tủ lạnh trong nhà trống rỗng, chỉ có thể ra ngoài ăn.
Tôi đi tới khu thương mại bên ngoài khu nhà, tuỳ ý tìm một cửa hàng thức ăn nhanh giải quyết chuyện cơm nước rồi tới siêu thị mua một ít rau dưa trứng thịt, chuẩn bị nấu ăn ở nhà.
Trên đường về nhà sau khi mua đồ xong, tôi trông thấy Phan Ngọc từ phía trên đi xuống, hét lớn, “Tống Duyên Khanh, mày đứng lại đó cho tao!”
Rất nhanh, Tống Cẩm Dương cũng bước xuống từ ghế lái.
“Ngọn gió nào đưa hai người tới đây vậy?” Tôi cười nhạt, định đi vòng qua.
Phan Ngọc chặn tôi lại, xông lên túm lấy tóc tôi, mắng, “Mày có biết xấu hổ hay không, làm gì không làm, lại cứ muốn làm con giáp thứ mười ba. Bây giờ suýt chút nữa đã hại chết Minh Minh! Mày vui rồi chứ?!”
Tống Cẩm Dương muốn lôi tôi lên xe, tôi không đi.
Nhưng khí lực của ông ta rất lớn.
Tôi không lay chuyển được ông ta, chỉ có thể ra sức hô to cứu mạng, Phan Ngọc đứng ở phía sau, giải thích với những người xung quanh, “Thật là ngại quá, đứa con gái này của chúng tôi, bỏ nhà theo trai, bị chúng tôi bắt được.”
Mọi người nghe xong câu này, dù sau đó bất kể tôi có nói gì cũng chẳng có ai xen vào nữa.
Đúng lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, một lực đạo rất lớn đột nhiên tóm lấy Tống Cẩm Dương.
Tống Cẩm Dương lảo đảo lui về sau một cái, tôi cũng bị ông ta quăng đi.
Giây kế tiếp đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Là Lý Hào Kiệt.
Có lẽ xuất phát từ tâm lý muốn trả thù, tôi nhón chân lên, ôm lấy cổ Lý Hào Kiệt, làm nũng, “Lý Hào Kiệt, may mà anh đến rồi, không thì bọn họ sẽ bắt em rời khỏi Vĩnh An mất.”
Lý Hào Kiệt khoác một tay lên người tôi, mắt liếc qua Phan Ngọc đầu đầy trứng gà cùng với Tống Cẩm Dương ở bên cạnh.
Phan Ngọc vừa trông thấy Lý Hào Kiệt, lập tức nói, “Con rể, Duyên Minh nhà ta vẫn còn ở trong viện, sao con lại trở về? Có phải muốn lấy đồ giúp Duyên Minh không?”
“Tôi và Tống Duyên Minh đã không còn quan hệ đính hôn nữa.”
Lý Hào Kiệt thản nhiên nói.
Chỉ trong chốc lát, đã đem quan hệ của mình và Tống Duyên Minh quăng đi thật xa.
Ngay lập tức, sắc mặt Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đều có chút lúng túng.
Khuôn mặt Tống Cẩm Dương tràn đầy bất mãn, “Cho dù không đính hôn thì cậu và Duyên Minh cũng từng hứa hẹn với nhau. Ngày hôm đó cậu và ông nội cậu đều ở đó, bây giờ nó nằm trong bệnh viện, tình hình nguy kịch, mà cậu lại ở đây che chở cho Tống Duyên Khanh? Nếu không phải nó thì sao Duyên Minh lại nghĩ quẩn như vậy!”
“Đúng! Duyên Minh hiền lành như thế, một đứa nhỏ vui tươi sáng sủa mà lại nghĩ quẩn, tất cả đều là vì bị nó bức ép!”
Phan Ngọc cũng nói.
“Liên quan gì tới…”
Lúc tôi đang định biện bạch cho mình thì nghe thấy Lý Hào Kiệt lên tiếng, “Là Duyên Khanh bảo cô ta sao chép tác phẩm của người khác hay sao?”
Ngờ đâu anh ấy lại nói chuyện thay tôi.