Thay Chị Lấy Chồng

Chương 113 : Thanh mai trúc mã của lý hào kiệt

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi có chút ngoài ý muốn.



Nhà họ Tống có vấn đề thì tôi tin, nhưng không ngờ đã đến bước đường này.



Tống Tuyết nhìn tôi, rồi nhìn xung quanh, kéo tay tôi nói, "Không sao, không phải chuyện gì lớn cả."



Phòng của Tống Tuyết rất lớn, đồ đạc trong nhà đã dọn đi không ít, người hầu cũng vơi đi nhiều, thoáng cái nhìn vắng vẻ hẳn.



Chỉ là dì Thu vẫn còn.



"Bà nội, thật ra căn nhà nội cho con, con cũng không có sử dụng gì, hay là con bán đi, đem tiền..."



"Không cần, xí nghiệp đó không có chuyện gì cả, chỉ là bên ngoài đồn thổi lên thôi."



Tôi nói được một nửa thì bị Tống Tuyết cắt ngang.



"Nhưng mà..."



Tôi có chút do dự.



Thổi phồng sao?



Nếu tôi không vào trong nhà của Tống Tuyết, có thể tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.



Nhưng bây giờ nhìn thấy người hầu trong nhà cũng ít hơn, đồ cổ cũng không còn nhiều, phòng lớn như vậy lộ rõ sự trống vắng, tôi đã sớm đã đoán ra được sự việc vốn không như Tống Tuyết nói.



"Không sao, không sao."



Tống Tuyết ngoại trừ nói không sao, cũng chẳng nói thêm gì.



Tôi đoán chừng bà biết rõ tình hình của Tống Thị, ngoại trừ nói không sao cũng không biết nói cái gì hơn.



Tôi nhớ đến việc của Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt, mới hỏi: "Nếu Tống... chị con kết hôn với Lý Hào Kiệt, phải chăng sẽ đỡ hơn một chút?"



Vốn dĩ tôi định nói là Tống Duyên Minh.



Nhưng lúc này, quan hệ của tôi và Tống Duyên Minh không tốt có thể sẽ khiến Tống Tuyết phiền muộn thêm.



Vì vậy tới miệng liền sửa lại.



Tống Tuyết nghe xong, thở dài, "Hừm, phần tình cảm này đến không dễ dàng gì, Duyên Minh dùng cách thức ngu ngốc nhất để thêm điểm cho bản thân, kết quả gậy ông đập lưng ông."



Tôi biết bà đang nói về cái gì.



"Nhưng mà, trước đây chẳng phải ông nội của Lý Hào Kiệt đã gật đầu đồng ý rồi sao?"



"Bây giờ ông Lý lại đổi ý rồi, hơn nữa những việc đó của Duyên Minh ta cũng chẳng còn mặt mũi nào cầu tình."




Đôi mắt tôi luôn nhìn anh ta, quên cả việc đi theo đoàn.



Giáo viên để ý đến tôi, quay lại gọi tô, thấy tôi nhìn xuất thần, bèn hỏi: "Nhìn cái gì mà chăm chú dữ vậy?"



Tôi hơi căng thẳng, không tiện nói bản thân nhìn Lý Hào Kiệt.



Thoáng cái chú ý đến cô gái bên cạnh Lý Hào Kiệt.



Tuổi tác chắc cũng cỡ tuổi tôi, tóc đen xõa ngang vai, giữa hai chân mày có một nốt ruồi đỏ.



Tôi bèn nhanh tay chỉ vào cô gái đó, hỏi: "Cô ấy nhỏ tuổi vậy tại sao cũng lên đại học?"



Giáo viện nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ, cười cười, "Cô ấy hả, là học sinh của lớp thiếu niên trường chúng tôi, cũng là học sinh nữ duy nhất."



"Lớp thiếu niên?"



Tôi nghiêng đầu hỏi.



Giáo viên kéo tôi đi theo đoàn, mặc dù tôi không muốn nhưng chỉ có thể đi theo.



Trên đường đi, giáo viên mới giảng cho tôi ý nghĩa của lớp thiếu niên.



Đơn giản mà nói, đây chính là một lớp mở ra cho những thiên tài đặc biệt.



Cũng chính là chỉ cô gái đó là một thiên tài.



Lúc đó tôi ngây thơ nghĩ rằng, cô gái đó có thể chính là bạn gái của Lý Hào Kiệt.



Lý Hào Kiệt ưu tú như vậy, có một bạn gái là thiên tài cũng là chuyện hiển nhiên.



Nhưng tôi đã lâu không gặp cô gái đó rồi, Lý Hào Kiệt chưa từng đề cập về cô ta, bây giờ tại sao lại xuất hiện?



Hơn nữa dường như Lý Hào Kiệt đang dẫn cô ta đi xem nhẫn cưới.



Là cô ta muốn lập gia đình, hay là...



Cô ta sẽ lấy Lý Hào Kiệt.



Ăn hoàng thánh xong, tôi sắp xếp lại tâm trạng có chút mất mát của mình, chuẩn bị quay về công ty tiếp tục làm việc.



Kết quả vừa ra cửa, đang muốn gọi xe thì thấy chiếc xe của Lý Hào Kiệt chầm chầm chạy đến.



Phản ứng đầu tiên là Lý Hào Kiệt ở trong xe, phải thoát khỏi anh ta!



Xoay người, tôi trực tiếp đụng vào một lòng ngực rắn chắc.