Thay Chị Lấy Chồng

Chương 120 : Chỉ muốn gặp mặt anh lần cuối

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Giường số ba không phải là Tống Duyên Minh sao?



Lúc ấy, Tống Tuyết đang ngủ, phản ứng đầu tiên của tôi chính là cầm điện thoại rồi đi ra ngoài.



Ra ngoài, tôi đóng kín cửa.



Lúc này, bên ngoài hành lang đã vô cùng hỗn loạn, giọng của bác sĩ và y tá chồng chéo lên nhau.



“Xảy ra chuyện gì?”



“Không biết, khi tôi đi kiểm tra phòng thì cô ấy không có trong đó, vốn dĩ tôi cũng không để ý mấy, kết quả vừa rồi, bảo vệ nói phát hiện một bệnh nhân trên sân thượng, tôi đi xem thử thì chính là giường số ba.”



Trong giọng nói của vị y tá kể lại lời này mang theo sự nức nở.



Lỡ đâu Tống Duyên Minh xảy ra chuyện gì ổn thì chắc chắn mình sẽ bị liên lụy.



Mấy bác sĩ dẫn theo y tá lên lầu.



Lúc này, Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc đều không có mặt ở đây.



Tống Tuyết lại đang nghỉ ngơi.



Nói cách khác, trong cả bệnh viện Thánh Tâm này, người có liên quan tới Tống Duyên Minh chỉ có một mình tôi.



Tôi theo chân đám người bác sĩ, y tá vào thang máy rồi đi tới tầng thượng.



Bây giờ đã là tháng tư, thời tiết lúc ấm lúc lạnh, sau khi tôi đi lên, tôi thấy Tống Duyên Minh đang đồng phục bệnh nhân phong phanh đang đứng ở rìa sân thượng.



Chỗ đó có một rào chắn, cao khoảng một mét ba dùng để đề phòng có người bất cẩn ngã xuống.



Nhưng lúc này, Tống Duyên Minh đang đứng bên ngoài rào chắn, chỗ đó cũng chỉ rộng khoảng hai mươi centimet.



Chỉ cần một bước chân là sẽ té xuống dưới lầu.



“Đừng kích động!”



Một bác sĩ ở bên cạnh la lên.



Tôi vừa đi lên thì Tống Duyên Minh đã nhìn thấy tôi, chị ta vốn im lặng nãy giờ đột nhiên chỉ vào tôi rồi nói: “Cô ta, người phụ nữ kia.”



Ánh mắt của tất cả bác sĩ, y tá đều hướng về phía tôi.



Có bác sĩ hiểu lầm ý của chị ta, lập tức bất mãn nói: “Xảy ra chuyện gì, không phải kêu mấy người canh chừng không cho bệnh nhân lên đây sao?”



Bảo vệ kế bên lập tức muốn đuổi tôi đi.



Tôi cũng không có hứng thú gì với chuyện này, tôi biết chắc Tống Duyên Minh sẽ không nhảy thật, nhưng chị ta đang muốn ép người nhà họ Lý ra mặt, cho chị ta một câu trả lời hợp lý.
Hai chữ này khiến hốc mắt Tống Duyên Minh đỏ lên: “Không, Lý Hào Kiệt, con của chúng ta mất rồi, em còn bị làm nhục, em cũng không còn thể diện nào để sống trên thế giới này nữa. Em gọi anh tới chỉ là vì muốn gặp mặt anh lần cuối.”



Ha ha.



Nhìn kỹ thuật biểu diễn quen thuộc của Tống Duyên Minh, tôi còn lặng lẽ nôn ra trong lòng, lại nghe thấy bác sĩ bên cạnh nói: “Một cô gái xinh đẹp như thế này, đáng tiếc lại bị lưu manh vấy bẩn, đừng nói là nhân vật lợi hại như tổng giám đốc Lý, chính tôi cũng không tiếp nhận nổi.”



Một bác sĩ khác cũng nói: “Còn không phải sao, mặc dù không cần vợ là gái trinh trắng nhưng bị người thay nhau làm thế này, thật sự không chấp nhận nổi…”



Lời nói của hai bác sĩ khiến trong lòng tôi lạnh lẽo.



Bất kể là ai làm, người kia không phải vô cùng hận Tống Duyên Minh thì cũng là kẻ vô cùng ác độc, không chừa lại đường lui cho người khác.



Hiện tại, chuyện của Tống Duyên Minh đang lan truyền trên mạng.



Đừng nói là Lý Hào Kiệt, ngay cả người thân cũng thấy khó xử.



Thời gian trôi qua rất lâu, tôi không nghe hề thấy tiếng Lý Hào Kiệt nói chuyện.



Tôi hơi nhích về phía bên cạnh một chút, có thể miễn cưỡng nhìn thấy nửa gương mặt của người đàn ông này. Con ngươi màu đen của anh đang nhìn Tống Duyên Minh, thậm chí một chút tình cảm cũng không cảm nhận được.



Môi mỏng không kiên nhẫn mím thành một đường.



Tống Duyên Minh si ngốc nhìn anh, đợi câu trả lời của anh.



Trong tình huống giằng co như thế, Lý Hào Kiệt đột nhiên mở miệng: “Được rồi, bây giờ cũng đã gặp mặt, tôi đi đây.”



Sấm sét giữa trời quang.



Không chỉ tôi, còn có Tống Duyên Minh, tất cả bác sĩ, y tá và bảo vệ chung quanh đều sợ ngây người.



Tống Duyên Minh đứng ngay mép sân thượng lập tức khóc lên.



“Gặp rồi, gặp rồi. Em có thể an tâm đi chết rồi, có thể yên lòng đi với con chúng ta rồi.”



Chị ta nó xong muốn buông tay.



“Đừng, Duyên Minh!” Lúc này, chỗ cửa sau lưng truyền tới giọng phụ nữ.



Tôi thoáng nhìn một cái là tức khắc nhận ra, là Phan Ngọc.



Quay đầu lại, nhìn thấy Phan Ngọc, Tống Cẩm Dương, còn có có vài người cảnh sát.



Phan Ngọc nhìn thấy Lý Hào Kiệt thì xông tới, giơ nắm tay muốn đánh người đàn ông này nhưng lại bị mấy vị vệ sĩ ngăn cản.



Bà ta không cam tâm, hô to với Lý Hào Kiệt: “Lý Hào Kiệt, mày không phải người!”