Thay Chị Lấy Chồng
Chương 125 : Thứ tôi đã tặng, không thể nào lấy lại
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Mấy bà thím còn lại thấy người trong cuộc đã đi nên cũng giải tán.
Tôi lùi về sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với Lý Hào Kiệt, nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Lý, cảm ơn anh đã từng đối xử tốt như vậy, sau này, anh chính là anh rể của tôi, chúng ta không nên tiếp tục lén xuất hiện cùng nhau nữa.”
Tôi nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lý Hào Kiệt sau lưng.
Dù trong lòng không khỏi mất mát, nhưng bản thân tôi biết đó chính là đáp án tốt nhất.
Tuyệt vọng nhất cũng chỉ như gợn sóng trong ao tù mà thôi.
Tôi vừa đi tới cửa bệnh viện, đang bắt xe thì một cánh tay vươn qua trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương màu hồng nhạt trong tay người đàn ông kia.
Là món quà sinh nhật anh tặng tôi lần trước.
Tim tôi khẽ nhói đau, tôi nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi không cần cái này nữa.”
“Cầm lấy!” Lý Hào Kiệt chỉ nói hai chữ, sau đó dúi thẳng sợi dây chuyền kia vào tay tôi.
“Tổng giám đốc Lý, có chuyện gì nữa không?” Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, cố gắng lộ ra sự xa cách trong giọng nói của mình.
Một tay anh kéo tôi, tay kia lấy một dây chuyền từ trong túi quần ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn chiếc vòng cổ này vào ban ngày.
Dưới ráng chiều vàng đượm, dây chuyền lấp lánh tia sáng, đặc biệt là viên kim cương hình trái tim màu hồng nhạt này.
Nhìn nó hoàn mỹ không tỳ vết, khiến cho người ta vừa lưu luyến vừa ngưỡng vọng.
Nhưng nó và tôi không cùng một giai cấp, không cùng một thế giới.
Giống như Lý Hào Kiệt vậy.
Tôi chỉ nhìn một chút đã muốn trả sợi dây chuyền về trên tay anh: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc Lý. Thứ này quá đắt giá, không hợp với tôi.”
“Những gì đã tặng, anh không bao giờ lấy lại.”
Một tay anh nắm tay tôi, tay kia đút vào túi quần, rõ ràng không định nhận lấy.
Tôi muốn trả lại: “Tổng giám đốc Lý, không bằng anh tặng thứ này cho Tống Duyên Minh đi, cho dù chị ta biết đây là thứ anh từng tặng tôi nhưng tôi nghĩ, chị ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
“Đây là tặng cho em.”
Sao chuyện này lại biến thành như vậy?
“Bà Tống Tuyết hiện tại đang hôn mê, bà ấy không thể nào làm chứng cho cô được.” Cảnh sát nói.
Trong lúc nhất thời, tôi bối rối.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi mới nói: “Nhưng mà, nhưng mà tôi căn bản không có lý do để hại bà nội. Tôi đến nhà họ Tống, bà nội chính là người tốt với tôi nhất.”
“Nhưng chúng tôi lại nghe nói, vào mấy ngày hôm trước, bởi vì chị gái Tống Duyên Minh của cô nhảy lầu, Tống Tuyết đã ép cô rời khỏi người yêu Lý Hào Kiệt, hơn nữa còn phải khuyên anh ta đồng ý cưới Tống Duyên Minh, chuyện này có thật không?”
Cảnh sát hỏi.
Tôi lúng túng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy có phải cô đã ôm hận trong lòng đối với bà ấy không?”
“Làm sao có thể!” Tôi lúng túng: “Bà nội đối xử với tôi rất tốt, trong mắt tôi, bà là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, làm sao tôi có thể hận bà! Bà nói gì tôi cũng nghe theo.”
Tôi cố gắng biện giải cho bản thân.
Nhưng trong mắt mấy vị cảnh sát này, lời của tôi chẳng khác gì đang nói dối.
Cuối cùng, tôi bị cảnh sát nhốt lại, nhưng anh ấy lại nói có thể kêu người tới nộp tiền bảo lãnh tôi.
Nộp tiền bảo lãnh cho tôi!
Ai có thể nộp tiền bảo lãnh cho tôi?
Khương Thanh? Tôi nhớ hôm nay bạn bè mới đăng, chị ấy đang ở Dubai.
Vậy còn ai đây?
Tôi ngồi trong phòng tạm giam của cục cảnh sát, nhìn đồng hồ bên ngoài song sắt, nó đang di chuyển từng chút một,
Đã mười một giờ.
Khi tôi nghĩ là mình sẽ cứ bị tạm giam thế này, cảnh sát tới, nói với tôi: “Tống Duyên Khanh, có người nộp tiền bảo lãnh cô, cô có thể rời khỏi đây rồi.”
Là ai?
Tôi thật sự rất kinh ngạc, đi tới cửa lớn cục cảnh sát, nhìn một người mặc bộ vest màu sáng đang đứng nơi đó dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Nhìn thấy tôi đi ra, anh ta vẫy tay với tôi.