Thay Chị Lấy Chồng

Chương 129 : Vì muốn thắng kiện mà giường của ai cô cũng chịu trèo lên

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


"Bạn trai bạn gái."



Tôi cười thản nhiên, che đậy sự chột dạ trong lòng.



"Thật sao?"



Lương Khanh Vũ nhìn tôi, trong ánh mắt anh hiện rõ vẻ không tin tưởng.



Tôi chần chừ trong chốc lát, cuối cũng vẫn đáp lại anh bằng ánh mắt kiên định: "Thật đấy, em lừa anh làm gì, anh ấy đối xử với em rất tốt, bây giờ em sống rất tốt mà."



Lông mày của Lương Khanh Vũ nhíu chặt lại với nhau, đôi mắt trong veo nhìn tôi chằm chằm.



Anh chưa nói gì mà tôi đã thấy hơi chột dạ rồi, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Thật đấy, bây giờ em sống rất tốt, cực kỳ tốt."



Nói rồi, tôi rút tay về, bước xuống ga tàu.



Tôi biết, lời nói dối này như tờ giấy, chỉ cần chọc nhẹ là rách.



Nhưng nào còn sự lựa chọn khác.



Bởi vì tôi không xứng đáng với sự tốt đẹp mà Lương Khanh Vũ dành cho mình.



Cuộc sống vẫn tiếp tục, sau ngày hôm đó, hình như Lương Khanh Vũ đã quay về, tôi không gặp được anh nữa.



Mười ngày sau, về vụ án của tôi, phiên tòa sơ thẩm được khai mạc.



Tống Cẩm Dương ngồi trên ghế dành cho nguyên cáo, mà tôi, ngồi trên ghế của bị cáo.



Phiên tòa bắt đầu.



Tôi gặp được Bùi Tiến Chung, người bị cảnh sát bắt ngay sau khi phát hiện ra sự việc.



Tại phiên tòa, ông ta chắc chắn rằng đây là sự cố do tôi đưa tiền và ép ông ta cố ý thực hiện.



Nhưng vẫn may, Tô Ngọc Nhiên tìm thấy chứng cứ về những vết nhơ trong sự nghiệp của ông ta trước kia, dẫn đến việc lời làm chứng của ông ta không còn tác dụng, sau đó chỉ cần dùng tình thân để nói chuyện, nhẹ nhàng xử lý xong phiên toàn sơ thẩm.



Khi tôi và Tô Ngọc Nhiên đi ra khỏi phòng xử án, gặp ngay Tống Duyên Minh vẫn luôn ngồi trên ghế dự thính.



Chị ta chắn trước mặt tôi, đánh giá Tô Ngọc Nhiên rồi cười lạnh: "Tống Duyên Khanh, vì muốn thắng kiện mà giường của ai cô cũng chịu trèo lên!"



"Sao cơ? Thua kiện rồi mà không tìm nguyên nhân từ phía bản thân mình? Bắt đầu tưởng tượng bôi nhọ tôi à?"



Tôi lườm Tống Duyên Minh một cái.




Tôi định đi vòng qua đó thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Cái đệt, tôi có đụng phải bà đâu!"



Ngay sau đó là tiếng khóc lóc của một bà lão: "Chính là cậu, cậu đâm phải tôi, cậu lái xe nhanh như thế, tôi căn bản không thể tránh kịp!"



Tôi đứng đó liếc một cái.



Xác nhận người trong đó có Ngô Tiến An, chuẩn bị đi luôn.



Dù sao hắn ta cũng là người có tiền, chẳng sợ bị ai lừa lọc.



Thế mà, vừa đi được một bước, tôi đã nghe thấy có người gọi mình: "Tống Duyên Khanh! Cô qua đây!"



"..."



Thế này mà cũng nhìn thấy tôi hả?



Tôi quay người lại, thấy Ngô Tiến An định qua đây, bà lão kia ôm lấy chân hắn ta, không để hắn đi.



"Tống Duyên Khanh, cô qua đây giúp tôi, mau lên nào! Hôm đó tôi còn đến đồn cảnh sát đón cô mà!"



Ngô Tiến An cũng không dám đạp bà lão kia quá mạnh, chỉ có thể gọi tôi.



Hôm đó đúng là hắn ta đến đồn cảnh sát đón tôi thật.



Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đi về phía đó, hỏi thăm đại khái mới biết được sự việc.



Đại khái là hắn ta đang đợi đèn giao thông, đèn tín hiệu vốn là màu đỏ, vừa chuyển qua xanh, Ngô Tiến An vừa khởi động xe, bà lão này đã tự ngã trước mũi xe hắn ta.



Nói là anh ta khởi động xe quá nhanh, đâm vào bà ấy.



Sau khi nghe xong, tôi lạnh lùng nói ra ba chữ, "Báo cảnh sát."



Chuyện chỉ đơn giản thế thôi mà.



Nói xong định lấy điện thoại ra.



"Không được đâu, không được!" Ngô Tiến An giằng lấy điện thoại của tôi: "Không thể báo cảnh sát!"



"Tại sao?" Tôi nhìn hắn ta với vẻ ngờ vực: "Lẽ nào anh đâm phải người ta thật à?"



Ngô Tiến An nghe tôi nói vậy, trả điện thoại lại cho tôi, có vẻ chột dạ ghé tới bên tai tôi nói nhỏ: "Xe này của anh hai đó, nếu anh ấy biết tôi xảy ra chuyện này, sau này không cho tôi mượn xe nữa."