Thay Chị Lấy Chồng

Chương 137 : Tinh lực của anh dồi dào không tưởng nổi

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


"Không thể nào!" Tống Duyên Minh khóc to hơn: "Cho dù tôi đã mất đi kí ức của ba năm này, nhưng ký ức trước đó của tôi vẫn hoàn hảo, tôi không hề quên, tôi cũng không nhớ sai!"



Nói đến đây, dường như chị ta khóc không thành tiếng!



Chị ta vừa khóc vừa dùng tay ôm lấy miếng băng vải trên đầu: "Hu hu, tôi đau đầu quá, tôi chắc chắn không nhớ nhầm, anh đã từng nói..."



Tống Duyên Minh khóc vô cùng dữ dội, cả hàng lang vang vọng tiếng khóc của chị ta.



Cuối cùng thì y tá cũng chạy tới.



Vừa nhìn thấy tình cảnh này đã có vẻ không vui: "Bệnh nhân vừa tỉnh lại, tình trạng không ổn định, mấy người đừng kích động cô ấy!"



"Vâng..."



Phan Ngọc có vẻ vô cùng hối hận.



Y tá bước vào nhìn thấy tình trạng của Tống Duyên Minh, bất mãn nói: "Mấy người đi hết đi, đừng ở đây nữa."



Cả ba chúng tôi đều bị đuổi ra ngoài.



Sau khi ra ngoài, Phan Ngọc luôn miệng mắng tôi như tát nước: "Tống Duyên Khanh, mày hại Duyên Minh nhà tao thảm thế này đây! Bây giờ nó vất vả mất trí nhớ rồi, tại sao mày còn thông đồng với cậu Lý nói những thứ ấy!"



"Nếu không thì nói gì?" Tôi nhìn Phan Ngọc với vẻ không hiểu: "Nói các người ngắm tới số cổ phiếu trong tay tôi, tiện thể muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tống, bắt tay nhau thiết kế ra một màn gả thay? Kết quả Lý Hào Kiệt không những không trúng kế mà ngược lại còn yêu tôi?"



"Mày..."



"Thế thì kết quả chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?"



Tôi cười lạnh.



"Nếu như cô ấy mất trí nhớ thật, vậy thì cứ theo những lời tôi vừa nói đi, hi vọng cô ấy có thể sớm bước ra khỏi cảnh mờ mịt, bắt đầu một cuộc sống mới." Lý Hào Kiệt nói rồi hơi khựng lại: "Nếu như cần tiền, tôi có thể cho một phần thỏa đáng."



"Chúng tôi không cần tiền! Chúng tôi chỉ cần Duyên Minh vui vẻ!" Phan Ngọc nói với vẻ kiên định: "Cậu Lý, tại sao cậu không thể cho Tống Duyên Khanh tiền, rồi ở lại cùng Duyên Minh chứ?"



"Chuyện này không thể miễn cưỡng được." Lý Hào Kiệt nói.



"Nhưng hai đứa nó giống nhau như vậy, cậu ở cùng ai mà chẳng giống nhau?"



Phan Ngọc không cam tâm.



Dường như đã bắt đầu nói năng không biết chọn lựa rồi.



Lời của bà ta thật sự chọc cho tôi phải cười.



Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng phản bác đã nghe Lý Hào Kiệt nói: "Không, tôi không hề cảm thấy hai người họ giống nhau ở đâu cả."




Cô ấy vừa đi, những người khác trong văn phòng bắt đầu thảo luận, về việc cô ấy đã đạo nhái còn nói lý.



Một tuần sau đó của tôi ngoài bận rộn công việc ra thì dành hết cho vòng bán kết.



Lý Hào Kiệt tuy bị thương, nhưng khi quấn lấy tôi, tinh lực dồi dào đến mức thừa mứa.



Sau cùng tôi hết cách, đành phải đặt ra quy ước với anh.



Trong đó có một điều khoản là, thứ hai, thứ tư, thứ sáu có thể làm, thứ ba, thứ năm, thứ bảy phải nghỉ ngơi!



Lý Hào Kiệt có không muốn như thế nào đi chăng nữa, nhưng nể tình tôi phải hoàn thành tác phẩm cho vòng bán kết, chỉ có thể đồng ý.



Thời gian trôi qua thêm hai tuần.



Hai tuần này, cuộc sống của tôi vẫn như bình thường.



Hôm tổ chức cuộc họp hàng tuần, tôi từ công trường chạy tới công ty, họp xong lại chuẩn bị về công trường.



Nhưng ở cửa ra vào, gặp ngay phải Tống Duyên Minh.



Chị ta thả tóc, đầu đội mũ, trời hơi nóng, trên người chị ta chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà.



Trang điểm nhẹ.



Hình tượng này thực sự giống với hồi chị ta còn học đại học.



Hồi còn học đại học, cho dù tác phong phóng đãng, nhưng cách ăn mặc của Tống Duyên Minh tuyệt đối là một thục nữ.



Chị ta nhìn thấy tôi, khẽ giơ tay lên, gọi tên tôi.



Tuy rằng rất không muốn, nhưng tôi vẫn tò mò chị ta mất trí nhớ thật hay giả, nên vẫn đi tới đó.



Khi tới gần tôi mới nhìn thấy, trên góc trán Tống Duyên Minh có một vết sẹo vẫn chưa liền hẳn.



Chị ta nhìn thấy tôi, hai mắt cong cong như mảnh trăng, thân thiết nói: "Đang đi làm hả? Có mệt không? Chiều nay muốn đi đâu ăn cơm? Có muốn đi ăn cùng tôi không?"



Liền tù tì mấy câu hỏi.



"Không cần đâu, tôi còn có việc, có việc gì thì cô cứ nói đi."



Tôi trả lời như vậy.



Nói thật lòng, bất kể Tống Duyên Minh mất trí nhớ thật hay giả, quá nhiều sự việc đã xảy ra, tôi và chị ta không thể quay về như lúc trước được nữa.