Thay Chị Lấy Chồng

Chương 146 : Xin chia buồn

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi ngồi xuống giường, cười khổ: “Nhưng người kia sẽ không phải là em.”



“Tại sao?” Lương Khanh Vũ đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi, thò tay ra giữ chặt lấy tay tôi: “Lý Hào Kiệt không có quan hệ gì với em cả, hắn ta sắp cưới Tống Duyên Minh rồi đúng không? Anh đều biết cả. Em là một cá thể độc lập, em là tự do, em không thuộc về ai hết!”



“…”



Tôi không rút tay mình ra, mặc cho anh kéo.



Lương Khanh Vũ nhìn tôi, dường như rất sốt ruột: “Nếu em lo lắng cha mẹ anh thì em cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không làm cho chuyện trước kia lại xảy ra nữa đâu.”



“Nhưng làm thế là không công bằng với anh.”



“Không sao. Anh không quan tâm. Anh…”



“Anh Vũ.” Trước khi Lương Khanh Vũ nói ra những lời khiến tôi càng áy náy hơn, tôi ngắt lời anh, nói: “Anh Vũ, có phải anh tưởng rằng quan hệ giữa em và Lý Hào Kiệt chỉ bắt đầu từ khi em gả cho anh ấy thay Tống Duyên Minh không?”



“Chẳng lẽ không đúng sao?”



Lương Khanh Vũ giật mình.



Tôi khẽ lắc đầu, bình tĩnh lại rồi nói từ từ: “Không phải. Em yêu Lý Hào Kiệt, yêu rất nhiều năm. Lần đầu tiên gặp anh ấy là khi em mười tuổi…”



Tôi ngồi bên cạnh Lương Khanh Vũ, kể hết cho anh nghe về lần đầu tiên tôi gặp Lý Hào Kiệt, về những năm tháng cố chấp của tôi.



Anh là người thứ hai biết chuyện này ngoài Khương Thanh.



Lương Khanh Vũ ngồi ở đó, im lặng nghe xong.



Anh buông tay tôi ra, cúi đầu xuống. Tôi nghe thấy một tiếng cười tự giễu.



Anh nói: “Là anh đến quá muộn.”



“… Xin lỗi. Anh ta làm em bị tổn thương đến vậy, em cũng rất muốn đuổi anh ta ra khỏi trái tim mình. Nhưng em đã thử rất nhiều lần, cuối cùng phát hiện mình không làm được. Em chỉ có thể xây dựng tường cao quanh tim mình, khiến anh ta không làm em tổn thương nữa. Nhưng anh ấy lại ở trong bức tường đó, không đi ra được.”



Nếu có thể, tôi mong rằng người mình yêu là Lương Khanh Vũ đến nhường nào.



Vậy thì ít nhất tôi sẽ không vất vả như vậy nữa.



Lương Khanh Vũ nghe rồi gật đầu: “Anh hiểu rồi.”



“Xin lỗi.”



Tôi vốn định nói rằng An Kiều rất tốt. Nhưng do dự trong chốc lát, tôi vẫn im miệng.
Tôi hỏi tuổi tác tình trạng của bệnh nhân.



Chắc không phải là Lương Khanh Vũ đâu.



Nhưng tôi rất chắc chắn rằng Lương Khanh Vũ đã xảy ra chuyện rồi.



Thời gian mà anh gọi điện thoại cho tôi đã là hai giờ trước.



Trong hai giờ này, mọi chuyện đều có thể xảy ra!



Đúng lúc tôi không biết phải làm sao thì điện thoại vang lên.



Là điện thoại của Lương Khanh Vũ!



“Anh Vũ!”



Tôi nghe máy, kích động kêu lên.



Người trong điện thoại dường như ngây ra trong chốc lát, im lặng một lúc rồi mới nói: “Thưa cô, cho hỏi cô quen với chủ nhân của chiếc điện thoại này sao?”



“Vâng, quen! Anh ấy sao rồi?”



Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước là người nghe máy không phải Lương Khanh Vũ rồi.



Người trong điện thoại tự giới thiệu, chỗ bên họ là bệnh viện nhân dân thị trấn Ngô, nằm giữa Vĩnh An và quê hương của Lương Khanh Vũ. Họ nhận được Lương Khanh Vũ ở trên đường cao tốc. Hiện giờ tình trạng của anh đang rất nguy cấp, bởi vì điện thoại của Lương Khanh Vũ có khóa nên vẫn không liên lạc được với người nhà của anh.



Đúng lúc đó tôi gọi điện tới, họ trực tiếp gọi lại nên mới liên lạc được với tôi.



Nghe người bên kia nói, tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.



Cúp điện thoại, tôi gọi taxi, đi thẳng tới bệnh viện nhân dân thị trấn Ngô.



Để đến đó, tôi mất một giờ.



Đến nơi, tôi đi thẳng tới phòng cấp cứu!



Tôi xông tới quầy tiếp tân hỏi tình trạng của Lương Khanh Vũ. Một bác sĩ nam đi tới, thấy tôi hỏi: “Cô là Tống Duyên Khanh đúng không?”



“Vâng.” Tôi gật đầu, sốt ruột hỏi: “Lương Khanh Vũ đâu rồi? Anh ấy ở đâu? Sao rồi? Đã hết nguy hiểm chưa?”



Bác sĩ nam nhìn tôi. Hắn đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ biểu cảm của hắn, chỉ có thể thấy hắn khẽ cau mày, ánh mắt mang theo chút thương cảm, nói với tôi rằng: “Xin chia buồn.”