Thay Chị Lấy Chồng

Chương 159 : Em và lương khanh vũ đã ngủ với nhau chưa_

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Trong loại chuyện này, cảm giác của đàn ông dường như đều vô cùng nhạy cảm.



Lý Hào Kiệt cảm nhận được biến hóa của tôi, bắt đầu tiếp tục động tác của mình.



Vào lúc tôi đã thuyết phục được bản thân, trong đầu lại nhớ tới Lương Khanh Vũ.



Vì sao vào lúc như thế này lại nhớ tới anh ấy, tôi không biết.



Biểu hiện không tập trung của tôi lập tức bị Lý Hào Kiệt phát hiện. Anh cúi đầu nhìn tôi, mày cau chặt như chữ xuyên, lên tiếng, "Đang nhớ tới ai?"



Bất ngờ.



Anh ta không hỏi tôi đang nghĩ gì, mà là đang nghĩ tới người nào.



Chẳng lẽ người đang ông này có thể đọc thấu lòng người?



Vào lúc tôi đang nhìn anh ta đầy nghi ngờ thì anh ta chợt dùng sức bắt lấy cánh tay tôi, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.



Chúng tôi đối diện nhau, Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt kia giống như muốn nhìn thấu hết tim gan tôi vậy.



Chỉ là khoảnh khắc, người đàn ông đó chợt đứng lên, bước vào nhà tắm không hề quay đầu lại.



Rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng nước chảy của vòi hoa sen.



Tôi ngồi ở trên giường, nhìn phòng tắm đầy lúng túng, không biết anh ta có chuyện gì.



Đại khái là qua nửa tiếng, Lý Hào Kiệt bước ra khỏi nhà tắm, trên tóc vẫn đang nhỏ nước.



Người đàn ông để trần cơ thể, chỉ có phía dưới được quấn một lần khăn tắm, ánh trăng sáng chiếu lên cơ bắp anh ta nổi lên tầng sáng lành lạnh.



Tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh ta.



Chỉ cảm hơi thở người đàn ông này tỏa ra còn lạnh hơn ánh trăng, khô rát hơn không khí đêm nay.



Nhìn người đàn ông ấy đi tới bên giường, tôi vội vàng nhắm mắt lại giả vờ rằng mình đã ngủ.



Tôi cảm giác được người đàn ông ấy ngồi xuống, đắp lên cho tôi một lớp chăn mỏng, sau đó nằm xuống, ôm tôi vào lòng.



Mùi hương dầu gội đầu bạc hà thoang thoảng chui vào mũi tôi, khiến trái tim tôi hỗn loạn ngổn ngang.



Tôi ra vẻ bình tĩnh, sợ rằng người đàn ông ấy nghe thấy tiếng trái tim tôi đập loạn nhịp.



Tôi vốn tưởng anh ta sẽ làm gì đó, nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ ôm tôi vào lòng.



Trong đêm tối yên tĩnh, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đên một tiếng thở dài nhè nhẹ.



Buổi sáng, lúc tôi thức dậy, đã không còn nhìn thấy Lý Hào Kiệt trong phòng nữa.



Tôi đi vào phòng tắm đứng trước tấm gương của bồn rửa mặt, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc cốc khác đặt ở đó.
"Tống Duyên Khanh, có phải tối qua em nằm mơ không?"



Lúc tôi vừa mới mở phần mềm ra, bắt đầu tiếp tục làm công việc tối qua chưa hoàn thành thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt.



"Gì cơ?" Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đó đang cúi đầu, lật giở tài liệu trong tay.



Cũng không nhìn tôi.



Vấn đề kia giống như chỉ là thuận miệng hỏi thôi.



"Nằm mơ?" Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu, "Không có."



Sau đó, Lý Hào Kiệt không tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.



Mãi cho tới buổi tối mười hai giờ, chúng tôi cùng nhau quay về phòng ngủ.



Tối qua chưa ngủ đủ, lúc này tôi cảm thấy rất mệt.



Nằm xuống giường lập tức ngủ thiếp đi.



Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có người đứng ở nơi cách tôi rất gần đang nhìn tôi, tuy rằng tôi nhắm mắt không nhìn thấy.



Nhưng lại giống như bản thân có thể nhìn thấy.



Có thể nhìn thấy cặp mắt trong suốt dịu dàng kia.



Khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng ấy.



"Anh Vũ..." Tôi thì thào, vươn tay tới bắt, hai tay thật sự đã ôm được cái gì đó.



Mạnh khỏe rắn chắc.



Sau đó tôi lại nghe thấy tiếng thở nặng nề đến từ một người đàn ông.



Tôi không để ý, lúc muốn tiếp tục ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy một lực rất lớn đang áp chặt lên cổ tôi.



Hô hấp, khó khăn..



"Ư..."



Tôi cố gắng hít thở muốn hít lấy luồng không khí mới, nhưng mà, khó quá.



Khổ sở khiến tôi buộc phải mở mắt ra, chỉ thấy Lý Hào Kiệt đang nửa ngồi trên giường, bàn tay áp chặt lên cổ tôi, ánh mắt nhìn tôi giống như muốn phun lửa.



"Anh... anh làm gì vậy..." Tôi nhìn Lý Hào Kiệt đầy khó khăn, mở miệng hỏi.



Người đàn ông cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, hỏi, "Cô và Lương Khanh Vũ, đã ngủ với nhau rồi sao?"