Thay Chị Lấy Chồng

Chương 166 : Hoa nở phải bẻ liền tay

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Lúc này, tôi hoàn toàn chẳng rảnh mà để ý đến Lương Vũ Hạnh.



Tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo ở phía sau.



Đứng nguyên tại chỗ chẳng hề cử động, sau lưng đã có chút phát lạnh cả người.



Mưu Đạo Sinh lại không hề để ý, nói xong bản thân liền cầm lấy quyển kí họa ở trước mặt mình, rồi đi ra ngoài.



Tôi vẫn đứng đó, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng giày da đang ma sát trên đất.



Ngay sau đó liền nhìn thấy Lý Hào Kiệt lướt qua tôi, đi đến trước mặt Mưu Đạo Sinh, nói một cách vô cùng lễ độ, “Ngài Mưu, cuộc thi lần này là do chúng tôi tổ chức, chúng tôi có trách nhiệm đưa tất cả mọi người trở về nhà an toàn, cho nên cô ấy không thể đi cùng ngài.”



“Tại sao?” Mưu Đạo Sinh ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, “Ý của cậu là, con bé đi cùng tôi, thì không thể bảo đảm sự an toàn sao?”



“Đúng vậy.”



Lý Hào Kiệt không chút kiêng dè.



Mưu Đạo Sinh đứng đó, quan sát Lý Hào Kiệt, cười lớn, “Tôi nói này cậu thanh niên, không phải là cậu nghĩ một ông già hơn năm mươi tuổi như, còn có thể làm gì con bé đấy chứ?”



“Tôi không có ý đó, thế nhưng cuộc thi lần này là do công ty tôi….”



“Đừng công ty gì nữa, ngày hôm qua cậu thấy tôi ôm con bé, mắt cậu đã bốc hỏa rồi.” Mưu Đạo Sinh ngắt lời của Lý Hào Kiệt, híp mắt nói, “Thừa nhận thích, không muốn để con bé đi cùng tôi, khó nói như vậy sao? Đứng trước chuyện tình cảm, cần gì kiêu ngạo gì đó chứ.”



Mưu Đạo Sinh chỉ nói vài câu, tôi nghe đến ngây cả người ra rồi.



Lý Hào Kiệt nhìn tôi, im lặng một lúc, chỉ nói, “Đây là quy định, cô ấy không thể đi cùng ngài.”



Không hề thừa nhận tình cảm của anh ta đối với tôi.



Có lẽ anh ta đối với tôi vốn không có chút tình cảm nào.



“Vậy được thôi.” Mưu Đạo Sinh gật gật đầu, “Cậu cứ nói đến quy tắc như vậy rồi, vậy tôi sẽ không dẫn con bé đi nữa.”



Có lẽ là giận hờn.



Tôi đi đến bên cạnh Mưu Đạo Sinh, “Thầy Mưu, đợi tôi trở về thành phố Vĩnh An, nhất định sẽ liên lạc với thầy.”



“Được.”



Mưu Đạo Sinh gật đầu.



Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt dường như muốn phát hỏa!



Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
“Ngài Mưu, ngài nên đi rồi.”



Lý Hào Kiệt đứng ở đó, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều như một.



Dường như hoàn toàn không hề bị câu nói này đả động.



Mưu Đại Sinh nhìn anh ta, khẽ lắc đầu bất lực, “Được rồi, lão già tôi đây đã từng chịu thiệt thòi lúc còn trẻ, mới có ý tốt khuyên nhủ cậu một câu, cậu đã không thích nghe, vậy thì coi như tôi nhiều chuyện.”



Nói xong, liền ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại.



Đợi Thịnh Vũ cũng lên xe, xe khởi động, rồi liền phóng đi.



Thấy xe đã rời đi, tôi quay người cũng chuẩn bị trở về phòng, vừa mới bước được vài bước, Lý Hào Kiệt liền đến bên cạnh tôi, nói, “Nếu như anh không đến, có phải em muốn đi với ông ta không.”



“Tổng giám đốc Lý nghĩ nhiều rồi.” Tôi nhún vai, “Tôi chỉ đến để tiễn thầy Mưu thôi, dù sao tôi vẫn là nhân viên của Hào Thiên, cuộc thi lần này mặc dù chỉ được giải ba, thế nhưng cũng may còn có giải thưởng là 300 triệu, còn chưa nhận được, tôi sẽ không dám không nghe lời của ngài đâu.”



“300 triệu? Em thích 300 triệu đó?”



Trên đầu truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt, mặc dù có chút lạnh lẽo, thế nhưng không khó để nghe ra được ở trong đó còn mang theo sự tức giận.



Tôi cười bất lực, “Thiếu mà, rất thiếu thốn, tôi không giống tổng giám đốc Lý ngài, chỉ vài phút là kiếm được vài tỷ, cũng không giống Tống Duyên Minh, sẽ không mất mặt đến mức cái gì cũng không làm, chỉ biết hỏi đàn ông xin tiền.”



Lý Hào Kiệt có chút trầm lặng.



Hồi lâu sau mới nói, “Nếu như em thiếu tiền có thể nói với anh, đây không phải là em hỏi rồi xin tiền anh, là anh cam tâm tình nguyện cho em.”



“Tổng giám đốc Lý, không cần đâu, tôi có tay có chân, tự mình có thể kiếm tiền.” Tôi nghĩ một chút, lại nói, “Chỉ là tôi hy vọng tổng giám đốc Lý nên hiểu, tiền tôi kiếm được là số tiền sạch sẽ mà tôi dựa vào đôi bàn tay mình để kiếm ra, cũng mong ngài đừng suy đoán lung tung, hãy để cho tôi một con đường sống.”



Lúc nói xong, Lý Hào Kiệt đang đứng bên cạnh tôi rõ rãng đã có chút ngập ngừng.



Lần này, tôi thật sự đã quyết định rời đi rồi.



Không phải chính là vì Lý Hào Kiệt? Không phải chính là vì đã yêu mười mấy năm sao.



Vậy thì là vì cái gì?



Anh ta đối với tôi không tốt, tôi liền không thể lạnh lùng hờ hững lại với anh ta sao.



Buổi sáng hôm sau, tôi cùng đồng nghiệp ngồi máy bay rời khỏi đây, mặc dù giữa lúc đó Tống Duyên Minh có giả vở mời tôi ngồi máy bay tư nhân về với bọn họ, thế nhưng tôi vẫn từ chối.



Trước đây tôi cảm thấy ngồi máy bay tư nhân rất tuyệt vời.



Thế nhưng tôi cũng biết, thế giới đó không thuộc về mình.