Thay Chị Lấy Chồng

Chương 176 : Lần này đổi lại hãy để anh yêu em

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


“Ông chủ vẫn nhớ cháu.”



Tôi cảm thấy rất bất ngờ.



“Vẫn nhớ, mấy năm qua cũng không thay đổi gì, tôi muốn không nhận ra cũng khó.” Ông chủ cười nói, ánh mắt nhìn về hướng Lý Hào Kiệt, “Đây là người yêu cô à? Trông cậu ấy quý phái thật, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.”



Không thể không nói, ông chủ quán ăn cũng thật biết nhìn người.



Tôi mím môi, “Không phải, anh ta chỉ là...”



“Tôi là người yêu của cô ấy.”



Lý Hào Kiệt biết tôi định nói gì nên liền cắt lời.



Tôi nhìn anh ta, cũng không muốn tranh biện gì.



Ông chủ cười, cầm thực đơn đến để lên trên bàn của chúng tôi, “Cãi nhau sao? Không sao, ăn xong đồ ở quán tôi sẽ làm lành thôi.”



Thực đơn của quán ăn vẫn thế, vẫn là những trang giấy, tên và giá món ăn ghi trên đó đều là ông chủ tự viết.



Đã mấy năm trôi qua, giá cũng không tăng lên nhiều.



Tôi nhìn giá của những món ăn mà nhăn mặt, “Ông chủ, ông buôn bán như này không sợ sẽ lỗ vốn sao.”



Ông chủ cười và nói, “Không sợ, buôn bán cũng chỉ để vui vẻ, những khách hàng quen như cô đến đây nói chuyện với tôi là tôi vui rồi, kiếm tiền không phải mục đích chính.”



Tôi gọi hai món tôi vẫn thường ăn trước đó, rồi đưa thực đơn cho Lý Hào Kiệt.



Hỏi anh ta muốn ăn gì.



Lý Hào Kiệt nhìn thực đơn, khuôn mặt dường như mơ màng, cuối cùng mở lời, “Em gọi là được rồi.”



“Anh chàng này vừa nhìn đã biết là một ông chủ lớn, nào, để tôi giới thiệu cho cậu.” Ông chủ nhiệt tình vội vàng cầm thực đơn đến giới thiệu với Lý Hào Kiệt.



Giới thiệu một lúc lâu, Lý Hào Kiệt cũng chỉ chọn một món thịt xào thập cẩm.



Sau đó ông chủ đi làm thức ăn.



Cả một quán ăn nhỏ chỉ có hai người là tôi và anh ta, lúc này tôi mới nói, “Tổng giám đốc Lý cũng đã thấy rồi đấy, đây chính là cuộc sống của tôi, tôi và anh là người thuộc hai thế giới khác nhau.”
- --



Mấy ngày sau, chính là tang lễ của Tống Tuyết.



Ngày hôm đó, tôi mặc một bộ đồ màu đen, đến nơi làm lễ tang, lần này cũng chỉ có một vài người đến, cũng đều là những gương mặt quen thuộc.



Tôi bước lại, Tống Cẩm Dương vừa nhìn thấy tôi đã tức giận, đẩy tôi một cái rồi chửi, “Mày còn có mặt mũi đến đây sao! Mau cút ra khỏi đây!”



Ông ta hét lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.



Phan Ngọc cũng chửi theo, “Mày làm cho nhà họ Tống thành ra nông nỗi này, còn có mặt mũi đến đây sao! Mau cút đi!”



Mặc dù tôi không biết lần này hai người họ tại sao lại kích động như vậy.



Nhưng tôi rất rõ mục đích của bản thân mình.



Tôi lạnh lùng nhìn mọi người, “Tôi đến thăm bà của tôi, không phải đến để thăm các người.”



“Mẹ tôi còn sống, cũng không muốn gặp cô đâu!” Tống Cẩm Chi cuối cùng cũng lên tiếng, “Tống Duyên Khanh, cô đã phá nát tập đoàn Tống Thị, cô vui rồi chứ!”



“Tống Thị bị phá sản liên quan gì đến tôi?”



Tôi nhăn mặt.



“Liên quan gì đến cô?” Tống Cẩm Dương tức giận xông lại đòi đánh tôi.



Tôi đã chuẩn bị từ trước nên liền né tránh.



Tống Cẩm Dương nhìn tôi chằm chằm, “Mày quyến rũ Lý Hào Kiệt, khiến anh ta đến thời điểm này còn hủy hôn với Minh Minh! Thật là một người phụ nữ độc ác!”



Hóa ra là vì nguyên nhân này.



Tôi quay mặt nhìn về hướng Tống Duyên Minh đang khóc nức nở, “Ông hãy hỏi chị ta xem, nếu như chị ta không hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện quá đáng, Lý Hào Kiệt lại có thể không thể chịu đựng chị ta như vậy sao? Liên quan gì đến tôi.”



“Hu hu hu, đều là lỗi của tôi...” Tống Duyên Minh không ngừng khóc, cũng không nói tại sao.



Cho dù cả nhà họ Tống không nghênh đón tôi, nhưng đây là lễ tang của Tống Tuyết, tôi phải ở đây, tôi phải nói lời tạm biệt cuối cùng với bà.