Thay Chị Lấy Chồng

Chương 191 : Tôi rời khỏi anh ta thật rồi

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


“Cái gì?”



Tôi ngây người ra.



Anh ta định dẫn cả tôi đi?



“Muộn thế này rồi, đi đâu?” Tôi vờ như không biết, hỏi anh ta.



Lý Hào Kiệt hơi cụp mắt, gằn từng chữ một: “Anh phải tới tham gia ngày sinh nhật của ông nội, nhưng anh không yên tâm để em ở nhà một mình, vậy nên anh phải đưa em đi cùng.”



“Anh điên rồi à?!” Tôi nhìn anh ta: “Tôi thế này thì đi kiểu gì! Nếu hôm nay là Halloween, tôi ra ngoài dọa người ta còn hiểu được.” Tôi tự giễu.



Lúc này, tôi chẳng thể gặp người khác được.



Lý Hào Kiệt lôi tôi ra khỏi phòng, nói lạnh lùng: “Em chờ anh ở trên xe, anh cho hai vệ sĩ ở lại với em, anh vào tặng quà rồi ra ngay.”



“…”



Lý Hào Kiệt cũng thật cẩn thận, sinh nhật của Lý Nam Hào còn phải kéo cả tôi đi.



Tôi biết tôi không thể khiến anh ta đổi ý, cho dù không muốn thì kết quả cuối cùng cũng là bị kéo đi.



Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành đồng ý.



Tôi không cần trang điểm, thay quần áo rồi đi theo anh ta.



Kỳ thật, tôi đi ra ngoài với bộ dạng thế này đúng là vô cùng buồn cười.



Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác.



Tôi và Lý Hào Kiệt cùng ngồi xe đi tới nhà của Lý Nam Hào.



Lúc xe dừng lại, Lý Hào Kiệt vỗ nhẹ vào tay tôi, nói mềm mỏng: “Anh vào đó nhiều nhất là nửa tiếng sẽ ra.”



“Ừm.” Tôi chẳng biết nói gì khác.



Đối với tôi mà nói, câu nói này của anh ta không liên quan gì tới tôi cả, anh ta đi bao lâu thì tôi vẫn phải chờ ở đây mà?



Dù không ở đây thì cũng là ở trong căn phòng diễn thuyết kia.



Chẳng có gì khác biệt.



Sau khi Lý Hào Kiệt đi rồi, hai vệ sĩ đứng ở ngoài xe. Vì tác dụng phụ của thuốc phòng bệnh, người tôi rất khó chịu, đầu óc choáng váng, vậy nên tôi nằm xuống ghế sau.




Anh ta lớn tuổi hơn tôi, trên người có hơi thở của một người đàn ông trưởng thành, khiến tôi cảm thấy đáng tin.



Hơn nữa, dưới một góc độ nào đó, ra nước ngoài mới là sự lựa chọn tốt nhất.



Tôi muốn rời xa Lý Hào Kiệt!



“Vậy tôi sẽ ra nước ngoài với anh.” Tôi lưỡng lự một chút: “Hình như thẻ ngân hàng của tôi ở chỗ của Lý Hào Kiệt thì phải…”



Nghe tôi nói vậy, Lý Trọng Mạnh mỉm cười: “Yên tâm, mặc dù anh không giàu bằng Tiểu Kiệt, nhưng nuôi mình em vẫn dư dả.”



Tôi hiểu ý anh ta, nhưng nói thế này lại khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.



Đêm đó, tôi đi theo Lý Trọng Mạnh ngồi máy bay ra nước ngoài.



Tới khi ngồi trên máy bay, nhìn mây vờn ngoài cửa sổ, tôi mới nhận ra rằng, tôi thực sự đã thoát khỏi sự khống chế của Lý Hào Kiệt rồi!



Trên máy bay, Lý Trọng Mạnh nhìn tôi: “Bây giờ đã cất cánh rồi, nói với tôi đi, đã xảy ra chuyện gì vậy.”



“Tôi…” Tôi muốn nói, nhưng vì tác dụng phụ của thuốc phòng ngừa HIV, lại còn bị ù tai trên máy bay nữa, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.



Tôi phải đi toilet ngay lập tức.



Tới khi quay lại, Lý Trọng Mạnh đã ngủ rồi.



Tôi ngồi trên máy bay, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao trái tim bỗng đau thắt lại.



Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh.



Lại ngồi ô tô thêm ba tiếng nữa mới tới một thị trấn nhỏ.



Mui xe hạ xuống, trở thành chiếc mui trần.



Ven đường toàn là kiểu kiến trúc cổ xưa, người đi trên đường đa số toàn là người già, trong quán cà phê, một bà lão ôm một con mèo béo ngồi đó nhấm nháp cà phê.



Có người trông thấy chúng tôi thì chủ động chào hỏi.



Tất cả là hơi thở của sự sống.



Thấy vậy, tâm trạng nặng nề của tôi cũng tốt hơn nhiều.



Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn nhà hai tầng nhỏ, tôi đứng ở ngoài cổng nhìn vào, bên trong toàn là hoa râm bụt rất đẹp.