Thay Chị Lấy Chồng

Chương 194 : Cũng vì như vậy, anh mới ghen đến phát điên

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Có muốn về không?



Tôi hơi do dự, không biết vì sao tôi lại thấy đắm chìm với cuộc sống hiện tại, cuộc sống yên bình này tốt đẹp quá.



Mấy hôm trước tôi còn đi hỏi thăm công việc ở trong thị trấn.



Dù rằng thu nhập của nhân viên phục vụ ở đây chỉ vào khoảng mười triệu, nhưng vì giá cả rẻ mạt nên cuộc sống lại rất tốt.



Giờ phút này, tôi muốn ở lại đây, thậm chí muốn ở lại đây cả đời, thật là tốt.



Lúc tôi và Lý Trọng Mạnh trở về, một chiếc xe với tiếng động cơ chói tai lao vút về phía chúng tôi.



Ngay khi sắp đâm vào chúng tôi, nó bắt đầu phanh lại!



Tiếng phanh xe vọng lại trên con đường vắng vẻ của thị trấn.



Nhìn chiếc xe ấy, trong lòng tôi căng thẳng.



Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống.



Lý Hào Kiệt.



Tôi phải nhìn hai lần mới nhận ra anh ta.



Lý Hào Kiệt ở trước mắt đã thay đổi hoàn toàn, anh ta gầy đi nhiều, chiếc áo khoác đen có vẻ rất rộng, thấy tôi và Lý Trọng Mạnh, trong mắt anh ta toàn là vẻ châm chọc: “Chú ba, chú lừa bảo bối của tôi tới nơi này, khiến tôi tìm mệt thật đấy.”



Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, đôi mắt đen của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ, khí thế hung hăng.



Sự sợ hãi thấm vào người tôi!



Lý Trọng Mạnh kéo tôi ra sau để bảo vệ tôi: “Tiểu Kiệt, vốn dĩ chú định ngày mai sẽ về nước tìm cháu nói chuyện, nếu cháu tới đây rồi thì chúng ta….”



“Câm miệng! Mẹ kiếp, ai muốn nói chuyện với chú! Chú có tư cách gì nói chuyện với tôi!”



Lý Hào Kiệt thô bạo ngắt lời Lý Trọng Mạnh, vươn tay vác tôi lên vai!



“A!” Tôi giật nảy mình: “Lý Hào Kiệt, thả tôi xuống!”



“Nằm mơ.” Lý Hào Kiệt nhét tôi vào trong xe, quay đầu nhìn Lý Trọng Mạnh, gằn từng chữ một: “Chú ba, chuyện của hai chúng ta, đợi khi trở về rồi từ từ tính.”



Nói xong, anh ta đóng cửa xe lại, lái chiếc xe đi.




Tôi không muốn anh ta nhìn thấy mặt tôi, không muốn anh ta chán ghét tôi!



“Tháo ra.”



“Không.” Tôi lắc đầu lia lịa, không, chỉ có cái này là không thể!



“Ba.”



Anh ta bắt đầu đếm ngược, tôi biết ý của anh ta.



Tôi van nài: “Không, đừng nhìn có được không?”



“Hai.”



“Xin anh.”



“Một!”



Dứt lời, anh ta thô bạo giật lấy khẩu trang của tôi.



Ngay sau đó, khuôn mặt xấu xí của tôi lộ ra trước mặt anh ta…



Giây phút này khiến tôi đau khổ hơn cả lột quần áo của mình ra!



Trông thấy mặt tôi, có vẻ như Lý Hào Kiệt vẫn hơi sững sờ, nhưng sau đó bình thường trở lại rất nhanh, nói thản nhiên: “Không sao, sẽ khỏi thôi.” Dứt lời, anh ta lại nói thêm một câu: “Cho dù không khỏi cũng không sao, người phụ nữ của Lý Hào Kiệt anh, ai dám chê bai.”



“Nhưng tôi chê! Tôi bận tâm! Tôi không muốn dùng khuôn mặt này đứng cạnh anh!”



Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, rốt cuộc cũng biết bản thân mình để ý điều gì.



Lý Hào Kiệt là ai? Quý tộc kiêu ngạo hơn người! Một người phụ nữ xấu xí như tôi sao có thể ở lại bên cạnh anh ta?



Không thể, tuyệt đối không thể!



Thấy tôi như vậy, có vẻ như tâm trạng của Lý Hào Kiệt bỗng tốt hơn nhiều, một tay anh ta ôm lấy tôi: “Anh đã nói là anh không quan tâm rồi, anh muốn sống hết cuộc đời này với em, nghe rõ chưa? Nếu thích đẹp thì em có thể đi phẫu thuật, dù em có biến thành thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là em thì đều được.”



Những gì mà Lý Hào Kiệt nói như một liều thuốc chữa trị, khiến tôi cảm thấy ấm áp.



Mọi sự sợ hãi vừa rồi tiêu tan hơn phân nửa chỉ với mấy câu nói đơn giản của người đàn ông này.