Thay Chị Lấy Chồng

Chương 210 : Chẳng lẽ nhìn trúng tôi rồi?

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Mưu Đạo Sinh không nhìn lại người kia mà nhìn về phía tôi trước. 



Ông xác nhận lại một chút, liền giơ tay chào hỏi, "Cô gái, đã lâu không gặp, trước đó có bảo cô gọi điện thoại cho tôi, cô cũng không gọi qua nha." 



"Thầy Mưu, ngài có thể nhận ra tôi?" 



Tôi hơi ngoài ý muốn. 



Dù sao tôi bây giờ người ngợm che kín mít, Mưu Đạo Sinh có thể nhận ra tôi, quả thực là kỳ tích. 



Mưu Đạo Sinh cười cười, "Đúng vậy, không nhìn ra được ai chứ không thể không nhìn ra cô." 



Lúc này, người vừa gọi Mưu Đạo Sinh cũng đi tới, hơi không vui nói, "Ngài Mưu, tôi gọi ngài mà sao ngài lại không để ý tới tôi." 



Là một người đàn ông tuổi tác trạc gần Mưu Đạo Sinh 



"Không thấy tôi đang nói chuyện với học trò của tôi sao?" 



Mưu Đạo Sinh nói chuyện, tôi nhìn hướng ngón tay của ông chỉ, ngây người một lúc, mới xác định người ông ấy nhắc đến là tôi. 



Nghe vậy, người nọ ngây ngẩn cả người, "Ngài nói cái gì? Học trò!? Đây là học trò của ngài?!" Ông ấy tranh thủ thời gian nhìn về phía tôi, hai tay giơ ra, "Xin chào, Xin chào, thật là vinh hạnh, tôi là Hội trưởng nơi này, gọi Trần Trung Hiếu.” 



Thái độ vô cùng cung kính. 



"Xin, xin chào." Tôi hơi ngoài ý muốn nhìn về phía Mưu Đạo Sinh, "Thầy Mưu, chuyện này..." 



"Là học trò tương lai." 



Mưu Đạo Sinh bồi thêm một câu. 



Trần Trung Hiếu kính nể nhìn về phía tôi, "Chao ôi, nhìn cô nhóc tuổi không lớn lắm, có thể được Ngài Mưu nhìn trúng chọn làm học trò, khẳng định tố chất hơn người, qua hai năm học thành tài, nhất định phải..." 



“Được rồi, tôi còn chưa nhận học trò đâu, chỉ là dự định mà thôi, ông mà dọa nó chạy mất tôi liền không để yên cho ông đâu!” 



Trần Trung Hiếu cười ha ha lấy lòng: “được rồi, được rồi, chuyện sau này rồi nói, chúng ta đi vào trong ngồi nói chuyện một chút.” 



“Vậy tôi xin phép đi trước.” 



Tôi thấy bọn họ muốn đi vào, không định vào cùng bọn bọ. 



Kết quả, Mưu Đạo Sinh đột nhiên không vui nói: “Tôi đều nói nhận cô làm học trò tương lai, cô không đi cùng khiến tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào mất.” 




Tôi vôi lắc đầu. 



Mưu Đạo Sinh quan sát tôi hỏi: “mặt em bị gì vậy?” 



“Em...”Tôi hơi chần chờ: “lúc trước bị người ta dội axit, mặt bây giờ bị thương, còn chưa làm phẫu thuật để hồi phục.” 



Mưu Đạo Sinh vừa nghe, lập tức tức giận: “cái gì? Do ai làm? Bắt được kẻ đó chưa? Chuyện là như thế nào, em nói cho thầy nghe, thầy tìm người giúp em bắt kẻ đó.” 



“Không cần đâu, cảm ơn thầy Mưu.” 



Tôi không muốn Mưu Đạo Sinh cũng tham gia vào việc này. 



Mưu Đạo Sinh nhìn tôi, thở dài: “Ôi, quên đi, hủy dung thì hủy dung, dù sao tay còn chưa tàn, đầu óc còn sử dùng được là được.” 



“...” 



Ông ấy nhìn tôi: “đưa bút và sổ em ghi chú ban nãy cho tôi xem.” 



“hả, được ạ.” 



Tôi vốn cho là Mưu Đạo Sinh muốn nhìn ghi chép của tôi, tuy hơi ngại nhưng cũng không dám trả treo ông. 



Khi tôi đưa qua, ông ấy không có xem các trang trước mà trực tiếp lật đến trang cuối cùng, viết gì đó, nhanh chóng gập lại đưa cho tôi: “Lần trươc chưa đưa số điện thoại cho em, lần này lưu lại số, khi nào chuẩn bị làm học trò của tôi thì gọi cho tôi.” 



Nói xong, ngồi lên một chiếc xe đạp cỡ dựng ngay cửa rồi chạy đi mất. 



Chỉ để lại mình tôi đứng tại chỗ, tiêu hóa lại những chuyện vừa xảy ra. 



Tôi vừa định lấy điện thoại ra lưu lại số, liền nhận được một cuộc điện thoại gọi đến. 



Trên màn hình hiện “Khương Thanh”. 



Thấy là chị ấy gọi đến, tôi mới nhớ đến đã lâu rồi không nói chuyện điện thoại với chị ấy. 



Tôi ấn nghe liền có một giọng nói bất mãn truyền tới: “Cô em, bà nội của tôi ơi gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Chị không liên lạc với em, em liền không liên lạc với chị luôn sao?” 



“Em không có, ôi, dạo này nhiều chuyện xảy ra lắm.” Nghe thấy giọng nói của Khương Thanh, lòng tôi cũng thả lỏng bớt phần nào. 



“Chuyện gì kể chị nghe xem.”Khương Thanh nói xong, cười hì hì: “còn có việc này, tuần sau là sinh nhật chị, bánh sinh nhật để chị tự mua, còn em mà không có tiền mua quà thì thôi, nhưng dù bận rộn thế nào cũng phải đến sinh nhật của chị, nhất định phải đến nha!”