Thay Chị Lấy Chồng
Chương 219 : Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
“Thật vậy sao?” La Anh Kiệt nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự chế nhạo.
“Không vậy thì sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn La Anh Kiệt, không do dự kéo chiếc khẩu trang xuống, hỏi hắn: “Người con gái như tôi đây cho anh, anh có cần không?”
Tôi vốn cho rằng La Anh Kiệt sẽ lập tức từ chối.
Nhưng trái lại, người đàn ông ấy lại suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Theo lý mà nói thì nhất định sẽ không cần, nhìn cô rồi không hứng nổi nữa. Có điều nếu có thể dùng, tôi cũng không ngại gì mà chối từ.”
Lời của La Anh Kiệt khiến tôi cảm thấy nực cười: “Không phải anh cảm thấy, nếu thu nhận tôi sẽ đe dọa được Lý Hào Kiệt đấy chứ?”
“Không thể sao?”
“Nếu như anh hành động sớm hơn mấy tháng có lẽ vẫn còn chút hữu dụng, bây giờ thì không thể làm trò đấy được rồi.”
Tôi nhìn La Anh Kiệt, tự cười giễu bản thân.
Sau đó kéo lại chiếc khẩu trang của mình.
Quay lưng lại vừa muốn rời đi thì cánh cửa gian phòng phía sau lưng La Anh Kiệt bật mở.
Lý Hào Kiệt từ phía sau bước ra.
Anh nhìn tôi thật lâu, tôi lại đưa mắt ngước La Anh Kiệt, sắc mặt anh đột nhiên tệ hẳn đi. Anh sải bước thẳng về phía tôi, có chút bực mình, nói: “Sao em lại ở đây?”
“Em...”
“Được rồi, mau về đi! Anh gọi người đưa em về.”
Tôi vừa định giải thích thì bị Lý Hào Kiệt ngắt lời.
Anh vừa dứt lời, từ trong túi áo rút ra chiếc điện thoại nói: “Đến đây đưa Tống Duyên Khanh về đi.”
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, La Anh Kiệt cười nhạt: “Tổng giám đốc Lý, anh cũng thật là tuyệt tình. Khi người ta còn là một mỹ nhân thì ôm ôm ấp ấp thề non hẹn biển, bây giờ dung nhan người ta bị hủy hoại thì anh lập tức một cước đá văng.”
“Không hề.” Lý Hào Kiệt ngay lập tức phủ nhận: “Những nơi như này không nên để cô ấy đến.”
Trong lúc mở miệng, khuôn mặt anh luôn luôn giữ thái độ băng lạnh như sương, nó thậm chí khiến tôi nhớ đến cái ngày mà tôi thay Tống Duyên Minh gả cho anh.
Một người sao có thể trở mặt nhanh như vậy chứ?
Lúc này, tài xế của Lý Hào Kiệt đã tới, ngỏ ý muốn tiễn tôi về.
Tôi không muốn bản thân vứt bỏ chút tôn nghiêm ít ỏi cuối cùng, dứt khoát nói: “Không làm phiền tổng giám đốc Lý tiễn tôi nữa. Hôm nay gặp anh ở đây cũng chỉ là trùng hợp thôi, sẽ không có lần sau đâu.”
Tôi nhanh chóng bật dậy, đi đến phòng của Khương Thanh, từ trong tủ đồ của chị lấy ra một bộ đồ, có cả áo và quần trong, sau đó bắt xe đi đến khách sạn Hilton.
Đến nơi, dựa theo số phòng mà Khương Thanh cung cấp, đi thẳng lên lầu.
Vừa đến trước cửa...
“A!!”
“Ôi ôi! Đến đây! Em yêu!”
“Ai là em yêu của anh! Anh câm miệng cho tôi.”
Trong phòng vọng ra tiếng của Ngô Tiến An và Khương Thanh.
Đương nhiên bao gồm cả tiếng đập phá đồ đạc.
Tôi nhấn chuông cửa, trong vài nửa giây, cánh cửa mở ra.
Tôi nhìn vào trong, người ra mở cửa là Ngô Tiến An. Hắn mặc một chiếc quần tây, nửa người trên là chiếc sơ mi bị cài lệch vài nút áo, trên chiếc áo toàn dấu son môi...
“Mời vào, mời vào.” Ngô Tiến An thấy người tới là tôi lập tức nhường đường.
Tôi bước vào phòng, thấy Khương Thanh đang quấn chăn ngồi trên giường, quần áo ném dưới đất, trong đó có chiếc áo len màu đỏ sẫm bị xé cho lung tung lộn xộn hết cả lên.
Mấy cái quần áo khác cũng bị dẫm đạp lên...
Mặt bàn, ga trải giường bị làm cho lộn tung hết, đủ để thấy rằng đêm qua mọi chuyện diễn ra dữ dội cỡ nào.
“Tôi.. đi vệ sinh.” Ngô Tiến An biết Khương Thanh muốn thay đồ, ngó nghiêng một lúc, không có ý định đi ra khỏi phòng, chỉ có thể tinh ý vào phòng tắm đợi.
Không đợi Khương Thanh mở miệng, Ngô Tiến An vội chạy vào phòng tắm.
Tôi đưa quần áo cho Khương Thanh, ban đầu Khương Thanh không nói gì cả, lẳng lặng mặc đồ vào, đợi khi đã mặc xong mới nói: “Sao... sao hôm qua em không ngăn chị lại?”
“Em xin lỗi...” Tôi nhìn phần lộ ra trên cơ thể Khương Thanh đều có những vết hôn, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng: “Hôm qua em muốn mình tỉnh táo để có thể chăm sóc, để ý chị, nhưng chị lại bảo em uống thêm nên em không còn cách nào khác phải ra ngoài tránh đi, lúc em quay lại thì chị với Ngô Tiến An đã đi rồi, em có gọi điện cho chị...”
“Chị biết...chị còn nhớ, chuyện hôm qua là do chị đồng ý.” Khương Thanh nhìn tôi, ra sức nắm lấy tóc của bản thân, hối hận nói: “Hôm qua chị uống nhiều, đầu óc có chút hồ đồ.”
“Đừng tự trách nữa, chuyện hôm qua có liên quan đến tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Không biết từ lúc nào Ngô Tiến An đã từ phòng tắm bước ra, đứng trước cửa.