Thay Chị Lấy Chồng

Chương 222 : Nói câu không bao giờ gặp nữa, có được không?

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Khi Lâm Tuyền hỏi câu này, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mang theo chút vẻ buồn bã.



Tôi ngẩn người ra: "Hận cô?"



"Ừm." Khuôn mặt Lâm Tuyền đầy vẻ xin lỗi: "Tôi biết chuyện giữa cô và Lý Hào Kiệt, lúc trước hai người ở cùng nhau, sau đó lại chia tay, vả lại gia đình còn sắp đặt đám cưới của tôi và anh ấy."



"Chuyện này liên quan gì tới cô."



Tôi cúi đầu, cầm cốc cà phê trước mặt lên nhấp một hớp, suy nghĩ một chút rồi hỏi Lâm Tuyền: "Lý Hào Kiệt kể chuyện giữa tôi và anh ta cho cô như thế nào?"



"Hai người à?"



"Ừ."



Tôi gật đầu, nhìn Lâm Tuyền với ánh mắt rất nghiêm túc.



Lâm Tuyền khẽ gật đầu: "Anh ấy nói là chuyện giữa anh ấy với cô và cả chị gái cô đều do ý muốn của ông nội năm đó." Lâm Tuyền nói tới đây, thấy vẻ mặt tôi có vẻ không được tốt cho lắm, lập tức giải thích: "Nhưng anh ấy nói cô khác với chị gái cô, cô rất tốt, rất lương thiện, cho nên anh ấy không hề muốn làm tổn thương cô..."



"Không muốn làm tổn thương tôi?"



Tôi nghe thấy câu này, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười!



Rõ ràng là tôi đã nhiều lần muốn bỏ trốn, Lý Hào Kiệt lại lần lượt tìm tôi về, giữ lại bên người anh ta.



truyện được up trên app mê tình truyện



Sau đó nhiều lần làm tổn thương tôi.



"Cô Tống, mong cô đừng hiểu lầm Lý Hào Kiệt. Anh ấy là người tốt, anh ấy thật sự không nỡ làm cô bị tổn thương, kể cả chuyện cô bị thương ở mặt, anh ấy luôn tự trách bản thân, cho nên mới không đang tâm kể chuyện giữa tôi và anh ấy cho cô nghe."



Lâm Tuyền nhìn tôi với ánh mắt rất chân thành.



Vì để cho bản thân càng hết hy vọng, tôi hỏi Lâm Tuyền: "Vậy cô Lâm muốn kết hôn với anh ấy sao?"



"Ừm..." Lâm Tuyền cầm chiếc túi xách bên cạnh, lấy từ trong đó ra một tấm thiệp mời đẹp đẽ màu trắng rồi đưa cho tôi: "Thực ra hôm nay Hào Kiệt biết tôi tới gặp cô, bảo tôi tìm cơ hội trao tấm thiệp này cho cô."



Tôi cúi đầu, đó là một tấm thiệp cưới.



Bên trên có dán ảnh cưới của Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền.



"A..." Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị một bàn tay siết thật chặt.



Tôi cố cắn chặt đôi môi hòng không cho nước mắt rơi xuống, dùng móng tay bấm thật đau vào lòng bàn tay.



Không được khóc.




Rất tốt.



Ừm, rất tốt.



Không biết tại sao mà tôi nghĩ tới đây, trái tim tôi chợt đau âm ỉ, sự ghen ghét không đáng có cứ trào lên không cách nào dằn xuống được.



Có lẽ điều tôi cần là một lần chấm dứt hẳn với anh ta.



Tôi nghĩ tới đây, bèn lấy điện thoại ra khỏi túi, lục tìm số của Lý Hào Kiệt.



Tôi gửi một tin nhắn: "Tổng giám đốc Lý, tôi có lời muốn nói với anh."



Tin nhắn được gửi đi một lúc lâu.



Anh ta thậm chí không hề trả lời, tôi đoán ắt hẳn Lý Hào Kiệt đã cho tôi vào sổ đen rồi.



Tôi tùy tiện ăn chút mì tôm, tẩy trang rồi đi ngủ.



Lúc tôi nằm lên giường, đang mơ màng chuẩn bị ngủ thiếp đi...



"Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ..."



Tôi lấy điện thoại lên áp vào bên tai, mơ màng nói: "A lô."



"Là anh."



Đầu bên kia vang lên giọng nói của Lý Hào Kiệt, có chút khàn khàn.



Rõ ràng chỉ không nghe giọng anh trong một thời gian thôi, mà tôi lại cảm thấy lâu tựa như cả một thế kỷ!



Tôi lập tức tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua tên trên màn hình điện thoại, xác định là anh rồi mới nói: "Lý, Lý Hào Kiệt."



"Ừm, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao? Nói đi."



Giọng nói của Lý Hào Kiệt nhàn nhạt, có chút lạnh lùng, tôi không biết bây giờ anh ta đang có tâm trạng gì.



Là đang phiền chán, hay vui mừng?



Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa.



Tay tôi siết chặt lấy chiếc điện thoại, nói rất kiên định: "Chúng ta gặp nhau một lần đi, lần gặp gỡ cuối cùng, hy vọng anh có thể chính thức từ chối tôi, sau đó nói cho tôi biết là anh sắp kết hôn, tôi cũng chúc anh kết hôn hạnh phúc ngay trước mặt anh, rồi nói câu sau này không gặp lại nhau nữa. Có được không?"



������