Thay Chị Lấy Chồng

Chương 233 : Nếu như em muốn thu hút càng nhiều người tới thì cứ hét đi!

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Tôi sững sờ, nhìn về phía Lý Hào Kiệt, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, bóp chặt lắm, như sắp quên luôn việc đập. 



Nhưng tôi nhanh chóng phản ứng lại, tôi chắc chắn bị lừa rồi. 



Tôi nhếch môi cười cười: “Tổng giám đốc Lý, hôm nay không phải thời gian diễn kịch nữa rồi, anh có thể thu hồi diễn xuất tầm cỡ ảnh đế của mình rồi đấy.” 



“Anh không hề diễn.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi rất nghiêm túc: “Anh yêu em, anh không thể cưới em, những chuyện khác, anh đều có thể cho em.” 



“Ha ha ha ha!” Tôi không kìm được mà cười như điên! 



Tuy rằng lớp sáp trang điểm hạn chế cử động của gương mặt nhưng tôi vẫn cố gắng cười, cười đến mức chảy cả nước mắt. 



Có lẽ vì biểu cảm của tôi quá khoa trương nên hai người đàn ông đều buông tay ra. 



Một tay tôi đỡ lớp sáp trên má trái, giơ tay còn lại tát thêm một cái chát chúa lên mặt Lý Hào Kiệt! 



“Tổng giám đốc Lý, anh đúng là quý nhân hay quên, câu này anh từng nói với tôi đấy, nhưng lần trước, anh nói muốn lấy Tống Duyên Minh.” Tôi nhìn anh ta, cuối cùng cũng không cười nổi nữa: “Nếu như anh cảm thấy tôi không xứng đáng để lấy thì đừng chọc vào tôi nữa, tôi cũng không đến mức sống thiếu anh sẽ chết!” 



Tôi nói xong thì quay người ra khỏi phòng Lý Trọng Mạnh, chuyện xảy ra sau đó, tôi không biết gì nữa. 



Tôi ở trong phòng mình nguyên một ngày. 



Chạng vạng, ánh tà dương hắt vào phòng tôi rất đẹp, cũng may mà tôi mang sổ kí họa với màu nước dạng thỏi. 



Tôi tìm một cái ghế tựa còn trống trên bãi cát, ngồi trên đó và bắt đầu vẽ. 



Khi tôi đang trộn màu cam và màu vàng để bắt đầu tô ráng chiều lên giấy thì một bóng người cao lớn chắn mất ánh sáng trước mặt tôi. 



Không cần ngẩng đầu lên tôi cũng biết đó là ai. 



Tôi vừa vẽ tranh vừa lên tiếng: “Tổng giám đốc Lý, ngày mai anh kết hôn rồi mà hôm nay còn ở đây, cô Lâm sẽ hiểu nhầm đấy.” 



“Theo anh qua đây.” Người đàn ông kia nói thẳng. 




Khi mở túi ra, nhìn ngay thấy que thử thai còn chưa dùng mà lòng tôi đau như cắt. 



Tôi âm thầm nói: “Xin lỗi con yêu, mẹ không thể giữ được ba con.” 



Tôi bỏ que thử thai đó xuống đáy túi, cầm phong bao đỏ đưa cho Lý Hào Kiệt, mỉm cười: “Tổng giám đốc Lý, chúc anh và cô Lâm mãi mãi hạnh phúc.” 



Lý Hào Kiệt cầm lấy, định bóc ra ngay. 



Tôi đưa tay ngăn cản: “Tổng giám đốc Lý, xin đợi tôi đi rồi hẵng bóc, anh bóc nó ra có nghĩa là chúng ta mãi mãi sẽ không gặp lại nhau nữa.” 



“Vậy anh mãi mãi sẽ không bóc ra.” 



Lý Hào Kiệt không hề do dự mà nói vậy. 



Tôi nhìn anh ta, đau lòng vô cùng nhưng vẫn cố gắng tươi cười: “Thôi thì bóc đi, lá thư bên trong đó, tôi đã viết rất lâu đấy.” 



Lý Hào Kiệt nhìn tôi mà biểu cảm có vẻ phức tạp, hồi lâu sau, anh ta đột nhiên ôm chặt tôi: “Tống Duyên Khanh, anh yêu em.” 



Cơ thể tôi cứng đờ. 



Cho dù là lừa mình ư? 



Tôi ôm ngược người đàn ông kia, vỗ vỗ lên lưng anh ta, dùng giọng nói rất dịu dàng để đáp trả: “Tôi biết rồi.” 



Sau khi người đàn ông kia đi rồi, tôi cầm que thử thai vào phòng vệ sinh rồi dùng... 



Hai vạch đỏ vô cùng rõ rệt, là con của tôi và Lý Hào Kiệt. Tiếc rằng nó ra đời đã được mặc định sẵn là sẽ mất cha. 



Tối đó, tôi thu dọn đồ đạc, báo với Lý Trọng Mạnh rằng tôi sắp rời đảo. 



Lý Trọng Mạnh nói ngay: “Vậy tôi đi cùng em, vốn dĩ tôi chỉ đến đây cùng em, em muốn đi, tôi sẽ đi cùng em.”