Thay Chị Lấy Chồng

Chương 241 : Phát hiện xác chết nữ bị thiêu cháy trên thuyền

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Trong chốc lát, Mưu Đạo Sinh đón lấy cốc trà, uống một ngụm, nói với vẻ hài lòng, "Được được được, từ nay về sau cô chính là học trò của Mưu Đạo Sinh tôi, có thể gọi tôi là thầy giáo, cũng có thể gọi tôi là sư phụ." 



"Vậy tôi gọi thầy là sư phụ nhé." 



Tôi cảm thấy cách gọi này hay hơn. 



Sau khi Mưu Đạo Sinh đồng ý, ông ta nhìn tôi và nói, "Cô đó, được lợi từ khuôn mặt này đó." 



"Khuôn mặt?" 



Tôi hơi sửng sốt, sờ sờ chiếc khẩu trang trên mặt mình, nhất thời hơi không rõ ý ông ta nói là gì. 



Mưu Đạo Sinh gật đầu, "Cô đó, dáng dấp hơi giống một người đàn em của tôi, không chỉ như vậy, khí thế lúc nói năng hay làm việc cũng rất giống cô ấy..." 



Nói đến đây, Mưu Đạo Sinh cúi đầu uống hết cốc trà trước mặt, lại rót thêm một cốc cho mình. 



Tôi có thể nhìn ra được, đây là một câu chuyện đau lòng của Mưu Đạo Sinh. 



Người đàn em này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt với ông ta, nếu đã nhận tôi làm học trò, thì chắc chắn là để bù đắp cho một thiếu sót nào đó. 



Tôi suy nghĩ một chút rồi mới hỏi, "Sư phụ, vậy hiện giờ người đàn em đó của thầy ở đâu?" 



"Không gặp nữa." Mưu Đạo Sinh lắc đầu, "Khoảng hai mươi mấy năm trước, cô ấy đã đi theo một người đàn ông, từ đó về sau không hề liên lạc với tôi nữa." 



"Sao lại như vậy, người đó thực sự quá tuyệt tình rồi." Tôi nói. 



"Không." Mưu Đạo Sinh trực tiếp ngắt lời tôi, "Không phải cô ấy tuyệt tình, chỉ là cô ấy đã suy nghĩ cho tôi thôi, lúc đi cô ấy đã nói sẽ không quay lại nữa, đã như vậy, không liên lạc đúng là một cách hay." 



"Sư phụ nói phải." 



Tôi ý thức được, khi mình nói không tốt về người đàn em này, Mưu Đạo Sinh sẽ không vui. 



Đã như vậy, tôi cũng không dám phát biểu ý kiến của mình nữa. 



Chiều hôm đó, Mưu Đạo Sinh trao đổi với tôi một lúc về chuyện học tập, ông ta cho biết mình có một studio trong một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố Bắc, có thể học tập ở đó. 



Đồng thời nếu ông ta nhận được dự án, thì sẽ tìm tôi làm phụ tá, sẽ trả tiền như bình thường, không để tôi không có thu nhập. 



"Cảm ơn sư phụ." 




Hai người đứng cùng nhau, tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ. 



Tôi không khỏi bước lên hai bước vào trong quán. 



"Woah, đây đúng là trai tài gái sắc trong truyền thuyết." 



Trong quán cà phê, một người trong bốn cô gái đang ngồi ở bàn bên cạnh tôi nói. 



"Cái gì chứ, gần đây cậu không lên weibo xem à, cùng ngày tổ chức đám cưới của bọn họ có một chiếc thuyền rời đảo bị bốc cháy, tìm được một xác chết nữ bị thiêu cháy trên thuyền, cậu biết là ai không?" Một cô bé khác nói. 



"Ôi, là ai?" 



Lúc này, cả bàn đều xúm lại, tò mò hỏi. 



Tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ bên cạnh bọn họ, giả bộ liếc nhìn menu trên mặt bàn, toàn bộ sức chú ý lại tập trung trong câu chuyện của các cô bé bàn bên cạnh. 



Có điều cô bé kia cố ý hạ giọng xuống. 



Tuy tôi rất cố gắng nghe, cũng chỉ nghe được đại khái mấy từ "Tống Thị", "Cô dâu", "Kết hôn". 



Mấy cô gái bên cạnh tỏ vẻ như chợt hiểu ra. 



"Trời ạ, còn có người ác độc như vậy với chính bản thân mình sao?" 



"Làm thế căn bản không đáng đâu, còn hơn nửa đời người về sau nữa, vì sao phải nghĩ quẩn như vậy?" 



"Đúng thế, cô ấy chết như vậy, chắc chắn Lý Hào Kiệt chẳng những sẽ không áy náy, mà còn cảm thấy bớt được một gánh nặng lớn nữa!" 



Lắng nghe lời mấy cô bé nói. 



Lòng tôi thấy hơi chua xót, những gì bọn họ nói hình như cũng không hề sai. 



Cho dù khiến Lý Hào Kiệt hiểu lầm rằng tôi đã chết, có phải anh ấy sẽ chỉ thấy may mắn khi bớt được một gánh nặng lớn không? 



Nghĩ tới đây, lòng tôi thấy hơi chua xót. 



Để xem thông tin trên mạng, tôi gọi một cốc nước trái cây trong quán cà phê, sau đó lấy di động ra kết nối với wifi trong quán, mở weibo ra, bắt đầu dùng từ khóa để tìm kiếm tin tức về chiếc thuyền cháy kia.