Thay Chị Lấy Chồng
Chương 243 : Tôi chưa từng thấy sùng bái lý trọng mạnh như bây giờ
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Khi tôi và Lý Trọng Mạnh đến đầu bên kia, chúng tôi bị thảm trạng trước mắt làm cho sợ hãi.
Hình như có một chiếc xe vận tải lớn mất kiểm soát, đụng phải không ít xe con, ở giữa, các xe con bị va chạm đều đã biến dạng.
Bác sĩ và cảnh sát, đều ở bên cạnh cứu người.
Một chiếc Sedan màu đỏ trong đó dừng ở đấy, một người phụ nữ ngồi cạnh ghế lái xe bị mảnh vỡ khung xe đâm thẳng vào xương sườn, cả người là máu.
Mấy cảnh sát ở bên cạnh, ai cũng không dám di chuyển.
Trong đó có một người đang hét lên, "Bác sĩ, bác sĩ! Còn có bác sĩ nào nữa không! Mau cứu người này!"
"Để tôi!"
Lý Trọng Mạnh không nói hai lời, bèn vọt tới!
Tôi đứng một bên, thấy Lý Trọng Mạnh nâng cơ thể người phụ nữ kia lên, sau đó bắt đầu chỉ huy mấy cảnh sát, và cả một y tá đến sau làm việc.
Máu trên người người phụ nữ kia nhanh chóng nhuộm lên người anh ta.
Nhưng người đàn ông ấy không có bất kỳ phản ứng nào.
Mảnh khung xe trên người người phụ nữ được rút ra, đúng lúc 115 chạy tới, bác sĩ thận trọng nâng người phụ nữ này theo chỉ thị của Lý Trọng Mạnh, di chuyển cô ấy lên xe cứu thương rồi đưa đi, sau đó lại nhanh chóng tập trung vào ca cứu viện tiếp theo.
Tình trạng của mỗi chiếc xe ở đây không giống nhau, nên mức độ bị thương của mỗi người cũng khác nhau.
Có nhẹ, có nặng.
Có điều phần lớn tình trạng đều nhẹ hơn người phụ nữ vừa rồi, Lý Trọng Mạnh bấy giờ cũng yên tâm, đang chuẩn bị trở lại trong xe.
"Bác sĩ, bác sĩ!" Một cảnh sát giao thông đuổi tới, cầm một chiếc điện thoại trong tay, nói rằng, "Người bị thương vừa rồi sau khi được đưa đến bệnh viện, lại gặp một số vấn đề, bác sĩ nghe nói anh là bác sĩ ngoại khoa, nên muốn hỏi anh một chút."
Lý Trọng Mạnh không chút do dự nhận điện thoại.
Nói chuyện với bác sĩ bên kia rất lâu qua điện thoại, cuối cùng anh ta sốt ruột, nói rằng, "Chờ chút, tôi đến ngay đây!"
Nói xong, đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông, nhìn thoáng qua chiếc 115 phía xa xa, sau đó lại giao chìa khoá của mình cho cảnh sát giao thông, "Phiền anh lái xe đến gần bệnh viện, tôi đi theo 115 đến bệnh viện."
"Được."
Cảnh sát giao thông lập tức đồng ý.
Khi chúng tôi đi ra ngoài, vừa lúc cảnh sát giao thông cũng đã tới, tìm hiểu tình hình của tài xế chiếc xe vận tải lớn kia.
Thấy cảnh sát giao thông, bác sĩ vừa rồi đột nhiên nói, "Lần trước không phải anh nói, di động của người chết tên Lương Khanh Vũ kia đã ở chỗ anh rồi à, sau đó vẫn không liên lạc được người nhà sao?"
"Đúng vậy." Cảnh sát giao thông gật đầu.
Bác sĩ chỉ vào người tôi và nói, "Cô ấy là bạn gái lúc còn sống của người chết, anh cứ giao cho cô ấy đi."
"À, vậy thì tốt quá, chờ lát nữa tôi bảo người mang tới." Cảnh sát giao thông dường như không hề nghi ngờ lời nói của bác sĩ.
Cách gọi này, lại hung hăng đâm một nhát vào lòng tôi.
Bạn gái lúc còn sống sao?
Tôi đã hi vọng bao nhiêu mình là người đó chứ...
Không biết vì sao, nghe thấy tên của anh ấy, biết được chuyện của anh ấy, lòng tôi không thể yên ổn nổi.
Đầu óc xoay mòng mòng, rất nhiều chuyện lại hiện lên trong đầu.
Bao gồm cả đám người mà Lý Hào Kiệt thẩm vấn kia...
"Xin lỗi, tôi tới đây, có phải đã làm em nhớ lại chuyện không vui không." Lý Trọng Mạnh thấy tôi buồn bã như vậy, trong giọng nói cũng thấy tự trách.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt mà người đàn ông ấy nhìn tôi tràn đầy lo lắng.
Lắc đầu, "Không đâu, đều là chuyện đã qua, chỉ là nhắc tới vẫn hơi đau lòng mà thôi."
"Đừng buồn nữa, lát nữa chúng ta đi luôn, sau đó tìm một khách sạn để ở."
"Ừm."
Tôi gật đầu.
Quả thực, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này.
Không lâu sau, một người đồng nghiệp khác của cảnh sát giao thông kia liền mang di động của Lương Khanh Vũ đến cho tôi.
Có điều đã hết pin rồi.