Thay Chị Lấy Chồng

Chương 246 : Tổng giám đốc lý, mời vào bên trong

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Định trốn tới khi nào? 



Tôi nhìn Mưu Đạo Sinh. 



Ông ta hỏi tôi, tôi cũng đang tự hỏi. 



Đúng vậy. 



Mưu Đạo Sinh thấy tôi không nói lời nào thì nói tiếp, "Thành phố Vĩnh An, có thể nói là thành phố có nền văn hóa sâu nhất, hơn nữa phát triển tốt nhất cả nước, cho dù cô phát triển nơi khác có tốt hơn đi chăng nữa, cũng chỉ là những điều nhỏ bé, đi đến đó, mới có thể khiến nhiều người biết đến cô hơn." Ông ta dừng lại một chút, "Đương nhiên, nếu cô dự định ở lại thị trấn Tô này cả đời, tôi cũng không ép buộc cô." 



Tuy ngoài miệng nói không, nhưng sự thất vọng trên mặt Mưu Đạo Sinh vẫn không giấu được. 



Tôi biết, làm thầy, Mưu Đạo Sinh muốn tôi tốt hơn. 



Năm đó tôi buông bỏ tất cả để theo ông ta học, cũng vì muốn tốt hơn. 



Hơn nữa trong năm năm nay, tôi gần như không hề nhớ đến Lý Hào Kiệt. 



Tôi nghĩ, tôi đã buông bỏ anh được rồi. 



Sau vài phen đấu tranh trong lòng, tôi nói với Mưu Đạo Sinh, "Sư phụ, tôi định sẽ nhận dự án này, lát nữa tôi sẽ đi trả lời." 



"Nghĩ kỹ rồi?" Mưu Đạo Sinh nghe thấy lời tôi nói, trên mặt hơi ngạc nhiên. 



Có vẻ không ngờ tôi lại quyết định nhanh như vậy. 



"Vâng." Tôi đứng dậy, cười nói với ông ta, "Một cơ hội tốt như vậy, tôi không thể vì cố chấp với quá khứ, mà vứt bỏ tương lai." 



Nói xong, tôi đi ra ngoài trả lời công ty ở thành phố Vĩnh An kia. 



Sau khi chốt thời gian với đối phương, ngày hôm sau tôi đã lên đường. 



Vì lần này tôi đi một mình, công việc lại bận rộn, tôi không có thời gian chăm sóc cho Thiểm Thiểm, nên mới để lại Thiểm Thiểm ở thị trấn Tô cho Mưu Đạo Sinh chăm sóc. 



- - 



Lúc tôi đến thành phố Vĩnh An, quản lí phụ trách dự án club tư nhân này - Lưu Huy tự mình đến đón tôi. 



Trước đó, người luôn liên lạc với tôi cũng là anh ta. 



Anh ta đã đặt xong khách sạn cho tôi, sau khi đón tôi, trực tiếp đưa tôi đến khách sạn. 




Cân nhắc trước sau, tôi vẫn nên đồng ý. 



Lưu Huy nói 7 giờ tối tới đón tôi. 



Lúc tôi trở lại khách sạn, đại khái còn thời gian một tiếng, tôi tắm rửa một cái, trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc lên, thay một bộ hán phục cách tân màu tím nhạt. 



Xịt một chút nước hoa nhè nhẹ. 



Khi tôi đã chuẩn bị xong tất cả, đứng trước gương, nhìn mình trong gương. 



Thời gian năm năm nay, chẳng những tôi đã chữa trị được làn da trên mặt, còn phẫu thuật thẩm mỹ lại khuôn mặt của mình. 



Tôi của ngày hôm nay, đã gần như không nhìn ra dáng vẻ lúc trước rồi. 



Cộng thêm bây giờ tôi có thói quen nói chuyện hạ thấp giọng xuống, có vẻ càng nhẹ nhàng, âm thanh cũng không quá giống trước đây. 



Lúc đến dưới tầng, xe của Lưu Huy đã đến. 



Anh ta nhìn thấy tôi, trong ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc vì quá đẹp, vừa mở cửa cho tôi, vừa nói, "Úi chà, cô Sa, trông cô như thế này, quả thực như người đẹp bước ra từ bức tranh thời xưa vậy, chẳng những có tài, còn có khí chất, lại xinh đẹp nữa!" 



Lưu Huy khen không dứt miệng. 



Tôi cũng nghe quen rồi, chỉ bình thản nói một tiếng, "Cảm ơn." 



Chỗ tôi ở cách chỗ ăn cơm phải lái xe gần mười phút. 



Lưu Huy dẫn tôi đến phòng riêng. 



Tôi vừa vào cửa, bên trong có hai người đều là người quen đang ngồi, một là người phụ trách thi công trong dự án, còn một là viện trưởng Hàn của viện thiết kế. 



Sau khi chúng tôi ngồi xuống, còn có một vị trí để trống. 



Không cần hỏi, nhất định là người của nhà đầu tư. 



"Cạch." 



Tôi vừa mới ngồi xuống, đặt túi xách qua một bên, cửa phòng mở ra lần nữa. 



Một nhân viên phục vụ bước lên trước, làm một động tác mời, nói ra phía bên ngoài, "Tổng giám đốc Lý, mời vào bên trong."