Thay Chị Lấy Chồng

Chương 307 : Nếu như anh mất hết tất cả

Ngày đăng: 17:45 19/04/20


“Tôi tự có cách của mình.” Tôi cố ý làm ra vẻ thần bí để lừa anh ta.



La Anh Kiệt cười: “Đều là những chuyện nhỏ, cô Sa không nói thì tôi cũng quên mất. Có điều cũng không phải chuyện gì khuất tất, nói cho cô cũng chẳng sao, nhưng mà...” Anh ta ngập ngừng: “Tôi nói cho cô biết thì được gì?”



Quả nhiên là dân làm ăn.



“Vậy thì đừng nói nữa, dẫu sao cũng là chuyện quá khứ rồi, tôi vốn chỉ tùy tiện hỏi thôi.”



La Anh Kiệt là người thế nào, tôi hiểu rất rõ.



Anh ta ép đến mức Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc không có một xu nào, phải đi làm thêm kiếm sống mà cũng không dám tìm anh ta, cuối cùng còn lợi dụng bọn họ, suýt chút giết chết tôi!



Người như vậy, có thể tránh thì nên tránh cho xa.



Tôi quay người bỏ đi. La Anh Kiệt cũng không gọi tôi lại.



Khi đi đến ven đường, tôi đang chuẩn bị bắt xe về nhà thì một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại bên cạnh tôi.



Lý Hào Kiệt từ trên xe bước xuống, anh thấy tôi thì vội vàng đi tới, quan sát tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt lướt qua cẳng chân gầy gò lộ ra ngoài áo khoác của tôi: “Sao lại mặc như thế này tới đây?”



“Em... em vốn muốn vào trong xem xem, tưởng là mặc thế này dễ qua cửa kiểm tra hơn.”



Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, những lời vừa rồi La Anh Kiệt nói lại vang vọng trong đầu. Thì ra người ở bên lúc tôi hôn mê là Lý Hào Kiệt.



Lý Hào Kiệt hơi cau mày, kéo tay tôi nói: “Đi thôi, vào với anh.”



Lúc này Dương Trung cũng bước xuống xe đi tới.



Tôi nhìn Dương Trung, lại nghĩ đến lời La Anh Kiệt nói, một thư mời chỉ có thể đưa hai người vào, sợ lát nữa sẽ xấu hổ, bèn hỏi: “Ba người chúng ta chỉ có một thư mời, có thể vào được sao?”



“Cô Sa, chúng ta không chỉ có một thư mời.” Dương Trung đứng sau giải thích.



Lúc này tôi mới yên tâm.



Thấy sắp đến trung tâm Noah, đằng trước rất nhiều người đang đợi để đi vào.



Nhìn xung quanh cũng thấy vài gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trên mặt báo, dù sao bây giờ Lý Hào Kiệt cũng là người đã có gia đình, tôi hơi do dự, cuối cùng rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông.



Lý Hào Kiệt không phản ứng kịp, đến khi tôi rút tay ra rồi anh mới quay đầu nhìn tôi, tôi đỏ mặt nhắc nhở: “Anh đã có gia đình rồi.”



Một câu đã khiến anh hiểu ra, không nói gì nữa.



Dương Trung ở bên cạnh liếc nhìn tôi rồi lùi về sau hai bước, đi ngang hàng với tôi. Tôi và anh ta giống như trợ lý của Lý Hào Kiệt vậy.



Đến cửa, nhân viên công tác ban nãy vừa nhìn đã nhận ra tôi, anh ta lại nhìn sang Lý Hào Kiệt, không nói gì mà cho chúng tôi vào luôn.



Bên trong trung tâm Noah rộng lớn đã đầy người ngồi.



Vị trí của chúng tôi cũng gần nhau. Tôi và Dương Trung ngồi ở hai bên Lý Hào Kiệt.



Ngồi xuống rồi, tôi bắt đầu quan sát những người xung quanh.



“Tìm ai vậy?” Lý Hào Kiệt duỗi tay qua, một lần nữa nắm lấy tay tôi.



Tôi ấm lòng, nhìn anh chốc lát rồi bảo: “Vừa rồi em gặp La Anh Kiệt ở cửa, anh ta nói Lý Trọng Mạnh sẽ đến.”



“Ồ, không bất ngờ.” Lý Hào Kiệt thản nhiên nói.



Chúng tôi ngồi đó hồi lâu, tôi nhìn khắp xung quanh, mãi đến khi buổi đấu giá bắt đầu, tôi vẫn không thấy bóng dáng Lý Trọng Mạnh đâu cả.



Lần này đấu giá thời gian quảng cáo, ban đầu chỉ là khung giờ bình thường, cũng chỉ có vài công ty nhỏ biển số mấy nghìn đang ra giá.
Tôi đâu thể nói ra những chuyện kia trước mặt nhiều người như vậy.



Lúc này, Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh lại nói: “Hay là đến phòng nghỉ đi.”



Chắc chắn Lý Hào Kiệt cũng hiểu, chúng tôi không đi nổi nữa rồi.



Dù sao cũng phải giải quyết vấn đề. Đã vậy thì vì nhà họ Lý, cũng phải tìm một nơi riêng tư để nói.



“Ừm, tôi quên mất, có vài phòng nghỉ cũng coi như dành riêng cho Tiểu Kiệt rồi.” Lý Trọng Mạnh lạnh nhạt nói.



Những lời này bây giờ nghe có vẻ rất thê thảm.



Chúng tôi cùng đi đến phòng nghỉ.



Khi chúng tôi đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong đầy các vệ sĩ mặc đồ đen! Lý Hào Kiệt lập tức đứng lại, quay người muốn đi, nhưng hai bên hành lang cũng đột nhiên xuất hiện cả đám vệ sĩ!



Bọn họ vây chặt hai chúng tôi.



Lý Trọng Mạnh nhìn ra bên ngoài, nói với vẻ lạnh lẽo: “Xin mời.”



Đây không phải mời. Chúng tôi không có đường lui, chỉ đành bước vào.



Chúng tôi vừa vào, cửa phòng đã đóng lại, Lý Trọng Mạnh lại nói bốn chữ kia: “Tiểu Điệp, qua đây.”



“Anh Lý, xin lỗi, tôi đã không còn muốn kết hôn với anh nữa rồi.” Nơi này có vệ sĩ nhưng không có người ngoài, tôi không còn muốn giấu giếm gì nữa.



“Vì Tiểu Kiệt ư?” Lý Trọng Mạnh nhìn sang Lý Hào Kiệt.



Câu nói của tôi chẳng khiến anh ta bất ngờ chút nào.



“Không phải.” Tôi lắc đầu, đứng đó nhìn anh ta: “Trong thời gian tôi hôn mê, người ở bên tôi không phải anh mà là Lý Hào Kiệt, mà trong thời gian đó anh đã làm gì? Anh sai người lấy nghiên cứu AI của Lý Hào Kiệt, nghĩ biện pháp đánh bại anh ấy! Sở dĩ ông cụ Lý khuyên tôi đính hôn với anh chẳng qua là vì anh lấy tài liệu AI ra uy hiếp ông ấy!”



Lý Trọng Mạnh nghe tôi nói xong thì đi tới bên ghế sô pha chậm rãi ngồi xuống, nói với người bên cạnh: “Lấy đồ ra đây.”



Người đó mở túi tài liệu trong tay, lấy ra một chiếc ổ cứng di động màu đen và vài thứ dường như là bản hợp đồng gì đó.



Tôi nhìn kĩ một lát mới nhận ra, người lấy đồ chính là Vương Siêu!



Năm đó lúc tôi bị hủy nhan sắc, chính ông ta là người đến gặp tôi với thân phận trợ lý của nhà tài trợ.



Nhìn Vương Siêu, lại nhớ lại chuyện năm đó, cuối cùng tôi cũng nói: “Vụ bắt cóc năm đó quả nhiên là do anh sắp xếp, đúng không? Người bảo vệ tôi, không để tôi bị cưỡng hiếp chính là anh đúng không!”



Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi lại tin Lý Trọng Mạnh là người tốt! Đúng là quá ngu xuẩn!



“Anh nói không phải thì bây giờ em cũng sẽ không tin mà?”



Lúc Lý Trọng Mạnh nói câu này, ánh mắt đầy vẻ bi ai.



Nhưng anh ta nói đúng, tôi sẽ không tin.



Tôi không trả lời anh ta.



Lý Trọng Mạnh lấy hai thứ đồ trong tay Vương Siêu đưa qua: “Biết đây là thứ gì không Tiểu Kiệt?”



“Toàn bộ tài liệu nghiên cứu AI, và cả bản hợp đồng đấu giá lần này.” Lý Hào Kiệt trả lời.



Anh dẫn tôi ngồi xuống vị trí sô pha đối diện với Lý Trọng Mạnh.



Tay người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên vai tôi, không rời ra chút nào.