Thay Chị Lấy Chồng
Chương 318 : Thà em để ý, thà em cãi nhau với anh
Ngày đăng: 17:45 19/04/20
Tôi mở mắt, cảm nhận được đôi môi của Lý Trọng Mạnh hôn lướt qua khóe mắt mình, mang đi nước mắt đang chực tràn ra. Nụ hôn ấy nhẹ tựa lông hồng vậy.
Lát sau, Lý Trọng Mạnh ngồi dậy, phủ áo khoác lên người tôi: “Xin lỗi em, anh đã quá gấp gáp, anh chỉ là...”
“Không có gì.” Tôi ngồi dậy theo: “Anh sai rồi anh Mạnh, tôi tới không phải để bắt gian tại trận hay đến để cãi nhau với anh, tôi chỉ muốn nói rằng tôi không để tâm chuyện hôm nay anh làm đâu.”
“Ha ha.” Lý Trọng Mạnh nghe vậy thì khẽ cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Em biết không? Cũng bởi vậy nên anh mới tức giận đấy. Anh thà rằng em để ý, thà em cãi nhau với anh, thà em làm ầm lên rồi đuổi những cô gái kia đi, chỉ có vậy anh mới biết trong lòng em cũng có anh.”
Những lời của Lý Trọng Mạnh khiến lòng tôi rung động. Lúc đó tôi cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Nhưng mà...
Tôi kéo quần áo trên người mình lại, hạ mắt xuống và nói: “Tạm thời thì tôi thật sự không để ý. Nếu ngày nào đó tôi để ý thì tôi sẽ nói cho anh biết, đến lúc đó nếu anh muốn thay đổi vì tôi thì tôi sẽ rất vui, nếu không thì tôi cũng không ép.”
Tôi nói xong bèn sửa sang lại quần áo trên người mình, cởi áo khoác của Lý Trọng Mạnh ra rồi mặc chiếc áo khoác rách tươm của mình đi ra ngoài.
Giờ tôi không thể cho anh ta thứ anh ta muốn, vậy nên tôi sẽ không cấm cản anh ta tìm thứ đó ở người khác.
Lý Trọng Mạnh không đuổi theo tôi.
Tôi vừa ra đến cửa, đang định gọi xe thì bỗng nghe thấy ai đó gọi tên mình: “Tống Duyên Khanh!”
Tôi thật sự giật mình khi nghe thấy cái tên ấy. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Ngô Tiến An đã lâu lắm không gặp.
“Sao anh...”
“Sao tôi không nhận ra cô được cơ chứ? Anh tôi bị cô làm cho phát điên rồi, ngày nào cũng lầm bầm tên cô thì sao tôi không biết Sa Điệp là cô cơ chứ?” Ngô Tiến An đi đến trước mặt tôi, thấy tôi đầu bù tóc rối quần áo xốc xếch thì nhận ra vừa xảy ra chuyện gì.
Hắn đang định mở miệng thì tôi giành trước: “Anh có thể đưa tôi về được không?”
Ba chúng tôi vào thang máy rồi lên tầng.
Vừa rồi ở ngoài, đèn xe hay đèn đường đều không đủ sáng, giờ vào chỗ đầy đủ ánh sáng rồi Khương Thanh mới nhìn rõ được tôi. Vẻ mặt chị ấy trông khá phức tạp, cố gắng mím môi không nói gì.
Chúng tôi vừa vào nhà, chị ấy không nhịn được bèn hỏi: “Chuyện gì xảy ra với em thế? Ai làm em thành ra thế này?”
“Bình tĩnh, còn có thể là ai ngoài tên mặt người dạ thú Lý Trọng Mạnh kia chứ, bình thường trông nho nhã lịch sự lắm, anh tôi đã bảo hắn ta không phải hạng tốt lành gì rồi.” Ngô Tiến An đổ thêm dầu vào lửa.
Khương Thanh nghe vậy thì kéo tôi: “Vào đây với chị đã, thế này coi sao được.” Chị ấy nói xong bèn kéo tôi vào phòng riêng.
Tôi nhìn mình trong gương mà buồn khôn tả. Trong gương, phần từ cổ xuống của tôi đầy dấu hôn, trên mặt cũng bị Lý Trọng Mạnh để lại dấu vết rất rõ ràng, còn áo len bị lôi kéo lung tung, áo khoác đứt cả khuy. Dù tôi không nói gì thì mọi thứ cũng đã rất rõ ràng rồi.
“Tắm đi.” Khương Thanh lấy một bộ quần áo mới từ trong tủ ra cho tôi: “Tắm xong rồi nói sau.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái đầu em ấy.” Tôi vừa nói xong thì bị Khương Thanh đập cho phát vào đầu.
Chị ấy nói xong thì quay người ra ngoài. Tôi nhìn chị ấy đóng cửa lại, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, may mà có Khương Thanh ở đây.
Tôi tắm rồi đi ra lau khô tóc, mặc quần áo xong xuôi mới mở cửa phòng ngủ, vừa mở đã nghe thấy tiếng Ngô Tiến An: “Ầy, anh tôi cũng có sung sướng gì đâu, cô đừng nghĩ xấu về anh ấy nữa, mấy năm nay anh ấy làm nhiều việc cho Tống Duyên Khanh lắm, cơ mà anh ấy không cho tôi nói.”
Tôi nghe thấy vậy bèn ngừng bước rồi nép sau cửa nghe trộm.
Khương Thanh không quá quan tâm: “Hừ, ngay từ đầu tôi đã biết rồi, tên nào tên nấy đều phụ tình hết. Nhà họ Lý ấy chẳng có một ai tốt cả, ai cũng tổn thương Khanh nhà tôi.”
Khương Thanh gọi tên thật của tôi, chị ấy đã gọi như thế bao năm nên đã quen rồi.