Thay Chị Lấy Chồng

Chương 328 : Em yêu, anh yêu em

Ngày đăng: 17:45 19/04/20


Nghĩ vậy, tôi chỉ cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo. Nếu như ngay cả Lý Hào Kiệt cũng không thể tin tưởng, vậy tôi còn có thể tin ai đây?



Nhìn thấy tin nhắn này, tôi hoàn toàn dẹp ngay ý định mở điện thoại ra xem. Có lẽ là sợ sẽ nhìn thấy chuyện không nên biết.



Tôi đứng bên chiếc điện thoại của anh vài phút, thấy Lâm Tuyền không gửi tin nhắn đến nữa tôi mới trở về giường, lần nữa nằm xuống.



Tôi vừa nằm, người đàn ông phía sau đột nhiên vươn tay tới ôm tôi vào lòng, anh lẩm bẩm: “Em yêu, anh yêu em.”



Giọng anh có chút mơ hồ, rõ ràng là đang nói mớ, nhưng lại khiến trái tim tôi ấm áp.



- ---



Sáng sớm hôm sau.



Tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt chống đầu, nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đen hơi nheo lại.



Thấy tôi mở mắt, anh ôm tôi, nói: “Em yêu, chào buổi sáng.”



Ngay sau đó, anh hôn lên môi tôi như muốn xâm chiếm. Tôi vội vàng đẩy người đàn ông ra, che miệng, ngượng ngùng nói: “Em còn chưa đánh răng đâu.”



“Được rồi.” Người đàn ông cứ như thể bị thất bại, tỏ vẻ tủi thân buông tôi ra.



Tôi đứng dậy đi về phía phòng tắm.



Trong phòng tắm có để một chiếc bàn chải đánh răng mới tinh màu hồng, bên cạnh là chiếc bàn chải màu xanh rõ ràng vừa được sử dụng. Tôi nhìn hai chiếc bàn chải mà bất giác mỉm cười, rồi cầm lấy bàn chải bắt đầu đánh răng.



Tôi vừa lấy kem đánh răng vào bàn chải thì người đàn ông bước vào ôm tôi từ sau lưng. Anh hơi cúi người ngậm lấy vành tai tôi, lầm bầm nói: “Em có biết không, mấy năm nay anh vẫn luôn mơ buổi sáng thức dậy có em bên cạnh, bây giờ cuối cùng cũng thành sự thật rồi.”



“Em, em đánh răng.”



Tôi biết anh muốn làm gì, gương mặt lập tức đỏ lên.



“Ừ, em đánh đi.” Lý Hào Kiệt gật đầu, đôi môi ẩm ướt lướt qua vành tai hôn xuống dưới, ngón tay anh cũng không đàng hoàng.



Không thể phủ nhận, ở phương diện đó, người đàn ông này đúng là cao thủ.
Lý Hào Kiệt thấy thế thì đành hôn lên cuốn sách, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hôm nay ban ngày sẽ tha cho em, tối lại tiếp tục.”



“Ngày mai có được không?”



“Anh tích trữ 5 năm, đợi em 5 năm rồi.” Lý Hào Kiệt vừa nói vừa ôm lấy tôi, bờ môi mỏng dán bên tai tôi thầm thì: “Không muốn cho em nghỉ ngơi mỗi giây mỗi phút nào, muốn giao hết mọi thứ cho em.”



Tôi dùng sách che mặt: “Ngày mai đi mà.”



Tôi thật sự rất mệt.



Thực ra mấy hôm nay cũng không phải lúc nào Lý Hào Kiệt cũng đòi hỏi tôi, đa phần anh để tôi thoải mái trước, sau đó mới buông thả bản thân. So với mấy năm trước, dường như anh đã biết quan tâm đến cảm nhận của tôi hơn rồi.



Tôi nằm trong lòng người đàn ông đọc sách. Trước đây tôi không thích đọc tiểu thuyết lắm, nhưng nay lại bị hấp dẫn bởi tình tiết trong cuốn truyện này, bất tri bất giác đã đọc một hồi lâu.



Mãi đến khi chuông cửa vang lên, tôi mới ngẩng đầu. Lý Hào Kiệt bên cạnh tôi đứng dậy, đi ra mở cửa.



Ai đến nhỉ? Tôi lập tức đứng lên.



Cửa mở, tôi nhìn thấy người đứng bên ngoài, thế mà lại là Ngô Tiến An!



Hắn đang cầm mấy hộp cơm và một ít đồ ăn.



Lý Hào Kiệt để hắn vào, Ngô Tiến An vừa vào đã bắt đầu oán thán: “Anh à, cũng chỉ có mình anh thôi đấy, người khác mà bắt em làm cu li thế này thì chắc chắn em sẽ trở mặt!”



Hắn nói xong thì nhìn thấy tôi, lại cười giả lả: “Chào chị dâu.”



Vẻ mặt của Ngô Tiến An khiến tôi cảm thấy là lạ, hình như không giống thường ngày cho lắm.



Thấy hắn ta xách các loại đồ ăn tươi mới đến, còn có trứng gà và thịt gì gì đó, tôi bèn chủ động nói: “Để em làm cơm trưa.”



“Ừm.” Lý Hào Kiệt gật đầu, cúi xuống hôn lên môi tôi một cái rồi nói: “Vất vả cho em rồi, anh đi bàn chuyện với Ngô Tiến An một lát.”



Người đàn ông nói rồi đi theo Ngô Tiến An lên tầng.