Thay Chị Lấy Chồng
Chương 356 : Nó giống hệt tiểu kiệt lúc nhỏ
Ngày đăng: 17:46 19/04/20
Mặt tôi hơi đỏ lên.
Lý Trọng Mạnh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Anh biết em đang nghĩ gì, tết này anh sẽ đưa em đến thăm nhà họ Thời.”
“Cảm... ơn.” Tôi thốt lên chữ đầu tiên đã ý thức được mình nói sai rồi.
Nhưng anh ta thật sự đã giúp tôi, tôi vẫn nên nói cảm ơn thì hơn.
Lý Trọng Mạnh cười: “Coi như em nợ anh nhé.”
Đêm đó chúng tôi về nhà, nằm trên giường, Lý Trọng Mạnh dịu dàng ôm tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng thoảng hương rượu từ anh ta.
Thứ đặc trưng của đàn ông rắn đanh như đang kêu gào khao khát kẹp giữa chúng tôi.
Song Lý Trọng Mạnh không nói gì, cũng không yêu cầu tôi phải làm gì.
Anh ta chỉ ôm tôi rồi hỏi khẽ bên tai: “Em biết chuyện giữa anh và Tề Lam nhưng không để ý gì, em biết không, anh cảm giác mình thật thất bại.”
Tôi chợt căng thẳng, không ngờ anh ta sẽ nói vậy vào lúc này.
Tôi gục gặc gật đầu: “Vì tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên cô ấy có thể giúp anh.”
“Không giống.” Lý Trọng Mạnh nói xong bèn cầm tay tôi đặt vào nơi kia. Tôi muốn giãy ra, song anh ta lại siết tay tôi chặt hơn: “Đừng tránh né, giúp anh đi.”
“Tôi...” Vẫn nên làm đi thôi.
Nghĩ đến việc Lý Trọng Mạnh giúp tôi hôm nay nên tôi không thể từ chối được.
Anh ta vươn người hôn lên trán tôi: “Không đi vào cũng được, tay em có thể kích thích anh hơn bất cứ cơ thể của ai khác.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Lý Trọng Mạnh nắm tay tôi lên xuống chuyển động theo tần suất, sau đó động tác càng lúc càng nhanh hơn, đến cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng anh ta gầm nhẹ bên tai mình...
Anh ta nói rồi ngồi xuống ghế sô pha, kéo tôi vào lòng: “Hôm nay em đã vất vả rồi, anh thấy cả anh cả và chị hai đều không có thái độ tốt với em, xin lỗi em.”
“Không sao đâu.”
Thật ra tôi đã nghĩ đến điều đó từ sớm, nếu đã đến đây rồi thì đành chấp nhận thôi.
Tôi dựa lên người Lý Trọng Mạnh xem điện thoại một lúc rồi mơ màng thiếp đi, đến khi bên ngoài vang lên tiếng nổ mới choàng tỉnh.
Nhà của Lý Nam Hào nằm gần khu trung tâm thành phố, xung quanh đều là các khu chung cư nhà ở, vừa đến mười hai giờ, tiếng pháo nổ rộn vang khắp bốn phía.Tôi mở to mắt, Lý Trọng Mạnh ngồi cạnh tôi vẫn giữ nguyên tư thế trước khi tôi ngủ: “Dậy rồi à?”
“Vâng.” Tôi gật đầu, nhìn lướt qua đồng hồ trên điện thoại, đã mười hai giờ rồi.
Ngoài cửa sổ sáng lên bao loại pháo hoa đầy màu sắc.
Tôi nhìn Thiểm Thiểm đang ngủ say mà không nỡ đánh thức nó dậy.
Lý Trọng Mạnh biết tôi do dự bèn cười: “Gọi nó dậy đi, một năm có một lần mà, nếu không nó sẽ trách em đấy.”
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện
Tôi gật đầu, đi tới vỗ nhẹ lên bả vai Thiểm Thiểm, gọi nhỏ bên tai thằng bé: “Cục cưng của mẹ, dậy đi bắn pháo hoa nào con.”
Vừa nghe tôi nói vậy, Thiểm Thiểm bật dậy như chiếc đồng hồ báo thức!
Nó vừa mở mắt đã ngồi dậy dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhảy cẫng trên giường: “Con muốn bắn pháo hoa!”
“Ừ, đi giày vào đã.” Tôi gật đầu.
Chờ Thiểm Thiểm đi giày vào xong, chúng tôi bèn đưa thằng bé ra ngoài.
Lý Nam Hào đang ở ngoài chờ thằng bé ra để dẫn nó đi bắn pháo hoa.
Tôi nhìn lướt qua, trong đại sảnh trừ Lý Nam Hào thì còn một người khác - Lý Hào Kiệt.