Thay Chị Lấy Chồng
Chương 387 : Bình yên trước cơn bão (1)
Ngày đăng: 17:46 19/04/20
Tôi hơi đỏ mặt, đẩy Lý Hào Kiệt ra, nói với Thiểm Thiểm: “Nào, để mẹ thay quần áo cho con.”
Nói xong, tôi dẫn Thiểm Thiểm vào phòng.
Lúc thay đồ cho thằng bé, Thiểm Thiểm bảo: “Mẹ, con muốn thay quần áo rồi đi tìm Hạ Hạ chơi.”
“Được, mẹ đưa con đi.”
Tôi gật đầu.
Lúc đi ra, Lý Hào Kiệt đang ngồi một mình trên ghế sô pha, đang nhìn chúng tôi, trông có vẻ như đang giận, hỏi tôi: “Hai người định đi đâu?”
“Thiểm Thiểm bảo muốn đi tìm Hạ Hạ chơi.” Tôi giải thích với Lý Hào Kiệt.
Anh khẽ xua tay: “Không cần phiền phức như thế, vì Thiểm Thiểm, anh đã đặc biệt xây dựng một khu vui chơi cho trẻ con, em gọi điện thoại cho bạn em, cho hai đứa nhỏ đến đó chơi là được rồi.”
Tôi gọi điện thoại cho Đào Nhi.
Kết quả là cô ấy với chồng cũng đang định lên kế hoạch đưa Thiểm Thiểm đến đảo chơi, biết ý định của tôi liền nói: “Cậu đưa Thiểm Thiểm đến chỗ bể bơi vô cực ở đây đi, chúng tớ trông cho, hai đứa bọn tớ trông được.”
“Chuyện này...”
Tôi hơi ngại.
Đào Nhi cười, nói trong điện thoại: “Đừng khách sáo, mau hưởng thụ không gian riêng của hai người đi.”
Cúp điện thoại, tôi đưa Thiểm Thiểm đến chỗ bể bơi vô cực ở trung tâm đảo, Hạ Hạ cũng đang ngồi phao chơi trong bể.
Đào Nhi và chồng cô ấy thì đang nằm trên ghế bên cạnh.
Nhìn thấy chúng tôi đi tới, hai người đó đều ngồi dậy.
Thiểm Thiểm vừa nhìn thấy Hạ Hạ, đã cầm cái phao bên cạnh lên, nhảy xuống bơi.
Đào Nhi cùng chồng đi tới, tôi vội vàng nói: “Đào Nhi, chào anh Cố, nhờ hai người trông giúp Thiểm Thiểm nhé.”
Lúc trước trên đường tới đây, Đào Nhi đã giới thiệu chính thức chồng cô ấy với tôi một lần.
Tuy vô cùng rụt rè nhưng tôi vẫn nói ra được nhu cầu của mình.
“Được... chiều em...”
Người đàn ông nói rồi đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Lúc tôi về phòng là khoảng hơn bốn giờ, tiệc sẽ bắt đầu lúc sáu giờ, trước lúc khai tiệc mười phút, người đàn ông kia mới chịu tha cho tôi.
Một mình tôi đứng trước gương, nhìn những dấu hôn chỗ đậm chỗ nhạt khắp trên cơ thể, mặt mày ủ ê.
Tôi lấy kem che khuyết điểm, bắt đầu dặm từng chỗ từng chỗ một.
Lý Hào Kiệt tắm xong đi ra, nhìn thấy tôi đang che dấu hôn, anh tự nhiên ôm lấy tôi, lại định hôn lưng tôi, dọa tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng!”
Người đàn ông thấy tôi như vậy, khuôn mặt nở nụ cười mãn nguyện, ngón tay thon dài khẽ chạm vào xương quai xanh của tôi, cười nói: “Ở đây cũng có, em không với được, để anh che giúp em.”
“Hả? Vâng.”
Tôi vội vàng đưa kem che khuyết điểm cho anh.
Nhìn qua gương, tôi thấy Lý Hào Kiệt cúi đầu, tay cầm lọ kem, chăm chú giúp tôi chấm kem che dấu hôn.
Đến khi che xong, anh mới đăm chiêu ngẩng đầu lên nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn, che cái này phiền phức quá.”
“Giờ anh mới biết à!”
Tôi trề môi nói.
Lý Hào Kiệt đưa lại lọ kem cho tôi, ánh mắt ám muội nói: “Thật ra không che cũng không sao, dù sao thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu mặt!”
“Không được!”
Tôi trừng mắt lên, lập tức phản đối.
Đợi đến khi tôi che xong vết hôn, cũng chẳng còn thời gian làm gì khác nữa, mặc vội váy lên, sợ lộ ra vết hôn nào đó, tôi lại chột dạ mặc thêm một cái áo khoác mỏng bên ngoài, rồi mới ra khỏi cửa.