Thay Chị Lấy Chồng

Chương 411 : Ngoan, anh đi

Ngày đăng: 17:47 19/04/20


"Không phải, chỉ là gần đây em rất bận rộn, chăm sóc Thiểm Thiểm đã khiến em phí hết tất cả sức lực, không có sức mà chăm sóc thêm một đứa bé nữa." tôi giải thích.



Cũng đúng là như thế.



Theo như tôi thấy việc mua thuốc này cũng không phải là việc cần phải giấu diếm gì.



Nói cho Lý Hào Kiệt cũng không sao.



Vẻ mặt anh hơi khó coi: "Em nói đi, em cần vài bảo mẫu giúp em chăm sóc con, cần bao nhiêu tiền, anh đều đưa cho em, có con thì sinh cho anh!"



"Em có mình Thiểm Thiểm là đủ rồi."



Tôi rũ nhẹ mắt, mở miệng nói.



"Anh không thấy đủ." Lý Hào Kiệt giẫm vài bước tiến đến trước mặt tôi, anh vươn tay muốn lấy thuốc trong tay tôi đi.



Tôi bước lùi lại, anh chộp vào khoảng không.



Tôi mang vẻ không hiểu được nhìn Lý Hào Kiệt, vẻ mặt nhàn nhạt: "Tổng giám đốc Lý, anh nói xem tình hình của chúng ta hiện nay còn phù hợp có con sao?"



"Phù hợp."



Anh thốt ra hai chữ này không chút do dự.



Tôi hơi nhíu mày: "Hiện tại đã như vậy rồi, cái gì anh cũng giấu tôi, lại cứ muốn điều khiển tôi trong lòng bàn tay, anh thấy như vậy có công bằng không?"



Thật ra tôi cũng không rõ quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt bây giờ là gì?



không phải là tình nhân.



càng không phải là vợ chồng.



Cùng lắm là cùng có một dứa con, cái khác đều không phải.



Lý Hào Kiệt lạnh lùng nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ gì đó, nửa ngày cũng không nói gì.



Ðại khái khoảng bảy, tám giây sau, khi tôi đang tính bỏ đi thì Lý Hào Kiệt đột nhiên lên tiếng: "Cũng đúng, em nói đúng."



Tôi cho là tai mình xuất hiện vấn đề gì rồi.



Giọng người đàn ông hơi khản đặc kèm chút buồn bã.




“Phí chia tay sao?” Tôi cười khổ một cái, tiện tay nhét vào ngăn kéo tủ đầu giường.



Tôi có tay có chân, có thể tự kiếm tiền, sao có thể cần dùng tiền của anh nữa chứ?



Sau ngày hôm ấy, tôi và Lý Hào Kiệt không gặp mặt lần nào nữa.



Vì bản thiết kế "Xuyên Việt" cho làng du lịch Thời Thị đã chính thức làm xong, thông qua báo truyền thông gây nên tiếng vang rất lớn.



Ðồng thời còn đạt được giải thưởng lớn quốc tế.



Sức ảnh hưởng của chúng tôi cũng vì làng du lịch này mà tăng lên rất nhiều.



Lúc này tôi và Đào Nhi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng trong ngành này, người tìm đến chúng tôi càng lúc càng đông khiến công việc của tôi cũng bận rộn lên.



Tôi đưa một chiếc chìa khóa nhà cho Bạc Cảnh Hậu.



Trải qua mấy tháng, không biết từ lúc nào tôi đã vô cùng tin tưởng Bạc Cảnh Hậu, thậm chí dưới một góc độ nào đó, đã đối xử với cậu ấy như người trong nhà.



Tôi đã học xong lái xe.



Tuy Đào Nhi khuyên nhủ tôi nên mua một chiếc BMW có tính áp dụng thực tế cao, nhưng tôi đã mua một chiếc MINI, nói ra cũng có lí do.



Trước đây lúc đi học không có tiền, trên đường nhìn thấy hai mẫu xe MINI và Volkswagen Beetle, tôi đã thích đến nổi không bước đi được.



Chỉ nghĩ là nếu có tiền nhất định tôi sẽ mua một chiếc.



Giờ đã có tiền rồi, có thể mua được chiếc tốt hơn, nhưng tôi vẫn muốn mua mẫu xe này.



Sau khi mua, Đào Nhi dẫn tôi đi phun sơn, còn sơn một logo bướm Yến Vĩ rất lớn trên cửa xe.



Sau đó, xe của cô ấy cũng phun sơn lên luôn.



Vì dự án của chúng tôi ngày càng nhiều, chúng tôi đã làm không kịp nữa, chỉ có thể tiến hành chọn lọc, trước một loạt dự án được tung đến như cành ô liu, tôi và Đào Nhi đồng thời lựa chọn một dự án khu nhà ở lâm viên kiểu trung cỡ lớn.



Tuy thời buổi hiện nay khó làm tốt về đất đai, nhà ở không bán được, nhưng hai chúng tôi vẫn không hẹn mà cùng chọn dự án này.



Còn một lý do nữa là vì dự án này công ty Thiên Lộc cũng tham gia vào.



Thiên Lộc chính là giải thi đấu thiết kế, từ góc độ nào đó có thể nói, là bước chuyển mình trong cuộc đời của tôi và Đào Nhi.