Thay Chị Lấy Chồng

Chương 43 : Không phải là muốn dụ dỗ tôi sao_ cần gì phải tốn nhiều sức như vậy_

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Buổi chiều, Lý Hào Kiệt dẫn tôi đi đến văn phòng cao cấp, chọn lựa một một lễ phục, còn kết hợp cho tôi một chiếc áo choàng ngắn.



Tôi còn make up, làm tóc ở đó.



Khi mọi thứ đã hoàn thành, tôi nhìn mình trong gương, nghĩ đến cuộc sống sau này.Chỉ cảm thấy một màu đen tối.



Đáng buồn, đáng cười.



Tối đó, tôi ở nhà Lý Nam Hào, tiếp tục diễn tiếp vở kịch với Lý Hào Kiệt.



Diễn một đôi vợ chồng yêu thương nhau say đắm.



Trên bàn tiệc, Lý Nam Hào hết lần này đến lần khác thúc giục bảo chúng tôi mau cháu sinh cho ông một đứa cháu bụ bẫm.



Tôi giả vờ cười đồng ý.



Nhưng tôi biết, đây là điều tuyệt đối không thể nào xảy ra được.



Đến khi chúng tôi bước ra khỏi nhà họ Lý, lúc trên xe, tua rua trên chiếc áo choàng trên người tôi mắc vào khuy thắt lưng của Lý Hào Kiệt.



Vì bộ lễ phục bên trong của tôi ngắn ngang ngực, cả buổi tối, tôi đều không cởi bỏ chiếc áo choàng này ra.



Nhưng phần tua rua này lại mắc phải, nếu tôi cúi người xuống gỡ, dáng vẻ rất mờ ám.



Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể cởi bỏ chiếc áo choàng, dẫu sao tôi không thể để Lý Hào Kiệt tháo thắt lưng ra.



Tôi vừa gỡ tua rua, vừa nói: “Xong ngay đây.”


Tôi mở miệng, ngắt lời hắn, và lấy điện thoại.



Khoảng nửa tiếng sau, anh ta cuối cùng cũng bắn ra.



Tôi định nhổ ra thì hắn kéo cằm tôi: “Nuốt vào.”



Anh ta ra sức giữ chặt miệng tôi, tôi không thể nhổ ra được, chỉ đành nuốt vào.



Lúc đó tôi chỉ cảm thấy buồn nôn!



Lý Hào Kiệt đưa tôi đến căn biệt thự cũ, bảo tôi sau này ở đây.



Tôi giả vờ đồng ý, sau khi xuống xe, tôi chỉ bước vào thay bộ quần áo rồi định rời đi.



Vừa mở cừa hai vệ sĩ đứng ở cửa đã ngăn tôi lại nói: “Bà Lý, tổng giám đốc Lý đã căn dặn rồi, tối nay bà không được đi đâu hết.”



Anh ta đang giam lỏng tôi.



Tôi muốn xông ra nhưng hết lần này đến lần khác bị vệ sĩ tóm được, lại đưa vào biệt thự.Tôi phát hiện, không chỉ có cửa chính, đến cửa sổ đều có vệ sĩ canh gác.



“Em có thể luôn theo sau người, tựa chiếc bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ…”



Khi tôi đứng trước cửa sổ, tuyệt vọng nhìn hai vệ sĩ dưới tầng, điện thoại reo lên.



Là Lương Khanh Vũ.



Mọi chuyện tôi làm tối nay khiến tôi không còn chút dũng khí nào để nghe cuộc điện thoại này cả.



Tôi nhìn điện thoại reo lên hết lần này đến lần khác, nhưng tôi không dám nghe.



Lúc điện thoại lại reo lên lần nữa tôi nghe thấy ở ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân.



Ngay sau đó tôi nghe thấy giọng nói của phụ nữ: “Bên trong là ai? Cho tôi vào trong!”



Giọng nói ấy, cho dù một năm rưỡi không nghe thấy, tôi cũng có thể nhận ra chị ta là ai.