Thay Chị Lấy Chồng
Chương 46 : Tôi đáng có được những thứ tốt nhất
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Một lúc sau, một chiếc xe thể thao Aston Martin màu đỏ dừng ở trước công ty.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống xe.
Tống Duyên Minh!
Tôi sững sờ, nhìn công ty may mặc sau lưng.
Đột nhiên nhớ đến những lời ngày trước Tống Duyên Minh từng nói giấc mơ của mình chính là có một công ty may mặc nổi tiếng cho riêng mình...
Một lúc sau nhận ra, sếp mà Lý Khải nói có lẽ chính là chị ta!
Tôi vẫn chưa mở miệng, thì An Kiều đã bước lên trước, chào hỏi một cách thân quen với Tống Duyên Minh rồi.
Nhưng tôi lại có dự cảm bất an.
Tống Duyên Minh nhìn thấy tôi thì giơ tay, cười nói, "Duyên Khanh, lâu lắm không gặp."
Trong mắt chị ta liên láo vô cùng, tôi biết, đây không phải là một dự án bình thường, nếu chị ta có ý đồ gì, rất có thể sẽ khiến thiết kế Vũ Phong vốn đã lung lay sẽ sụp đổ hoàn toàn!
Tôi bước 1 bước lên trên, chất vấn chị ta: "Tống Duyên Minh, rốt cuộc chị muốn làm gì vậy!"
Thấy tôi như vậy, An Kiều lập tức kéo tay tôi mắng: "Tống Duyên Khanh, tôi muốn hỏi cô muốn làm gì! Khó khăn lắm chúng ta mới nhận được dự án lớn như vậy, có phải cô lại muốn phá đám không!"
Tôi nhất thời không nói được.
Chỉ đành đứng phía sau, nhìn An Kiều và Tống Duyên Minh nói chuyện thân thiết.
Còn tôi cũng làm tốt công việc vốn phải làm của người trợ lí.
Đi đo kích cỡ trước đã.
Đi đo kích cỡ trước đã.
Đến khi tôi làm xong công việc của mình, vừa hay nhìn thấy Lý Khải bèn hỏi anh ta: "Sếp anh là Tống Duyên Minh à?"
Theo tôi được biết, Tống Duyên Minh từ trước đến nay không đi làm, sao lại có cấp dưới được?
Hơn nữa cái người tên Lý Khải này từ việc trước đây anh ta đàm phán, thương lượng và sau đấy là đến kí hợp đồng, tôi có thể khẳng định anh ta là một người tài giỏi.
Người như vậy sao có thể là cấp dưới của Tống Duyên Minh chứ.
Khi tôi đang suy đoán lung tung, anh ta đi khỏi lắc đầu đáp: "Sếp của tôi là tổng giám đốc Lý của tập đoàn Hào Thiên."
Lý Hào Kiệt.
Tôi sững sờ!
Từ đầu đến cuối vẫn là cạm bẫy của Lý Hào Kiệt đã sắp đặt sẵn phải không?
Tôi kéo tay An Kiều rời khỏi, đem mọi chuyện kể cho An Kiều.
Nhưng An Kiều lại không cho là như vậy: "Rồi sao? Hợp đồng đã kí rồi, sự việc lần trước ở khách sạn Vũ Phong đã tổn thất nặng nề rồi, lần này đã không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng đâu."
Thái độ của An Kiều rất lạ.
Tôi thấy cô ta dường như đã nhận ra điều gì đấy...
"Cô đã biết dự án này là của Lý Hào Kiệt từ lâu rồi sao?" Tôi hỏi cô ta.
"Ừm." An Kiều không hề giấu diếm: "Nhưng vậy thì đã làm sao? Vũ Phong bây giờ cần thiết kế như vậy để lấy lại danh tiếng!"
“Nhưng Lý Hào Kiệt không thể có ý tốt gì hết!"
“Nhưng Lý Hào Kiệt không thể có ý tốt gì hết!"
Tôi gào lên!
An Kiều không hề nghe lời tôi nói.
Hơn nữa hợp đồng đã kí rồi.
Bây giờ nói cái gì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Sau hôm đó, tôi làm tốt bổn phận nên làm của công việc trợ lí của mình, dường như mỗi ngày tôi đều ở công ty đó, sợ sẽ xảy ra sai sót.
Khi bản thiết kế của công ty được thiết kế xong, vật liệu mua về, tôi càng không dám rời khỏi đây nửa bước, chỉ thiếu điều ăn ngủ luôn ở đây.
Tôi chịu đựng nửa tháng.
Buổi chiều ngày hôm đó, tôi đang xem công nhân chạy đường dây, có một chiếc xe cao cấp dừng lại trước cửa công ty.
Mặc dù không biết là ai nhưng tôi vẫn ra đón.
Người xuống xe là Tống Duyên Minh.
Còn cả Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt nhìn thấy tôi thì không khỏi chau mày, mặt không biểu cảm hỏi tôi: "Sao cô lại ở đây?"
Thấy anh ta giả vờ vô tội, tôi lại cảm thấy nực cười!
"Đương nhiên là sợ tổng giám đốc Lý lại giở trò gì rồi, dù sao tôi không thể nào lại đi tin tưởng một kẻ tiểu nhân không đáng tin nữa!"
Tôi nói xong, liền quay người đi vào công ty.
Tôi phải trông coi cẩn thận những thứ này, không thể để Lý Hào Kiệt có cơ hội lợi dụng.
Nhưng sau đó tôi ở trong đợi rất lâu, Lý Hào Kiệt cũng không vào trong.
Lúc nhìn lại thì bên ngoài chỉ còn một mình Tống Duyên Minh.
Tống Duyên Minh bước vào thấy tôi liền nói: "Tôi nói với Hào Kiệt, tôi muốn có sự nghiệp của bản thân mình, anh ấy liền nói muốn tạo một công ty cho tôi, vốn dĩ tôi không muốn một nơi tốt như thế này nhưng anh ấy nói tôi đáng được những thứ tốt nhất..."