Thay Chị Lấy Chồng

Chương 52 : Tống duyên khanh, cô muốn đi đâu_!

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mắt tôi lại là song sắt lạnh như băng.



Ánh trăng rọi vào căn phòng giam mấy mét vuông nho nhỏ.



Đây không phải là trại tạm giam, đây là nhà tù!



“Không, không!”



Đầu óc tôi muốn nổ tung!



Tôi ra ngoài rồi mà?



Chẳng phải tôi đã ra ngoài rồi sao?!



Tại sao tôi lại ở trong tù?!



Tôi đứng bật dậy, đập mạnh vào cửa nhà tù!



“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn ra ngoài! Tôi không làm hại ai cả!”



Nhưng chỉ có sự trống trải nơi hành lang nhà tù.



Không có bất cứ ai trả lời tôi.



Tôi gào thét rất lâu, đến mức cổ họng mất tiếng.



Tuyệt vọng.



Bất lực.



Tôi ngồi xổm xuống, nhìn hành lang sâu thăm thẳm, nước mắt tuôn rơi không ngừng.



Hai tay tôi ôm chặt lấy đầu gối.



“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy! Tôi chẳng làm gì cả!”



“Thật sự là tôi chẳng làm gì cả, tôi chưa từng hại Tống Duyên Minh dù chỉ một lần!”



“Tôi đã mất cả con của mình.”



Lúc ngồi xổm ở đó lẩm bẩm một mình, tôi nghe thấy tiếng bước chân.



Nghĩ rằng mình có hi vọng, tôi đứng lên, áp mặt vào tấm thủy tinh trên cửa phòng giam, thấy được một bóng người màu đen bước tới từ xa.



Người đàn ông đó mặc vest rất vừa người, anht ta đứng ở nơi ấy, nhã nhặn và bảnh trai đến nhường nào!



Lý Hào Kiệt.




Tôi xếp hàng với đám đông.



Không có quá nhiều người đi máy bay vào buổi tối nên đến lượt tôi rất nhanh.



Đang lúc tôi chuẩn bị đưa thẻ lên máy bay và chứng minh thư cho nhân viên, một cánh tay chặn ngang lại, trực tiếp giật lấy hai thứ này.



Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lý Hào Kiệt vọng lại từ đằng sau: “Tống Duyên Khanh, cô muốn đi đâu?!”



Chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại khiến cả người tôi sởn hết gai ốc lên.



“Anh trả lại cho tôi!”



Tôi quay lại muốn giằng lấy thẻ lên máy bay và chứng minh thư.



Nhưng Lý Hào Kiệt quá cao, anh ta chỉ cần giơ tay lên là có thể đưa hai thứ đó lên một độ cao mà tôi chẳng thể với tới.



Nhân viên thấy tình huống này bèn thúc giục: “Có làm thủ tục không?”



“Không.”



Trả lời xong, Lý Hào Kiệt đưa tay lôi tôi vào lòng anh ta, dùng cánh tay giữ chặt lấy tôi.



Sau đó vì tôi giãy giụa ghê quá, anh ta quá tức giận, liền vác tôi lên trên vai, đưa tôi ra bãi đỗ xe!



Tới gần chiếc xe, anh ta hơi do dự một chút bên ghế phụ, cuối cùng lại vòng ra cốp xe, ném thẳng tôi vào trong đó!



Đầu tôi đập vào trong thành xe, đau đớn gần chết.



Lúc tôi nhận ra thì cốp xe đã đóng lại.



Một tiếng “bịch” vọng lại.



“Không, không!” Tôi quá mức sợ hãi, vỗ mạnh vào nắp cốp xe, nhưng dù tôi có ra sức thế nào thì nó vẫn không mở ra!



Tôi cảm nhận được xe đang khởi động.



Tôi nằm trong cốp xe, xung quanh đen kịt, không có một tia ánh sáng nào, khiến tôi chìm vào nỗi sợ hãi tột cùng!



Như thể bản thân lại trở về nhà lao.



Giấc mơ đêm hôm đó lại quay lại một lần nữa!



Tôi run rẩy không ngừng, nước mắt cứ tuôn rơi chẳng thể không chế.



Trước kia tôi không phải một con người yếu đuối như vậy, nhưng khi bị nhốt ở đây, tôi lại sợ hãi đến cùng cực!