Thay Chị Lấy Chồng

Chương 54 : Là tôi và lý hào kiệt lựa chọn tha thứ cô

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Nhưng Tống Duyên Minh không bùng nổ, mà là bước tới trước bàn ăn. Chị ta ngồi vào vị trí của tôi, nói nũng nịu: “Em chưa ăn sáng đâu.”



“Chuẩn bị thêm cho chị ấy một suất, chuyển suất của cô chủ sang cạnh tôi.”



Lý Hào Kiệt sai bảo người giúp việc rất tự nhiên.



Anh ta vừa dứt lời, tôi nhìn thấy bàn tay đặt dưới bàn của Tống Duyên Minh siết thành nắm đấm, mạch máu xanh nổi lên trên mu bàn tay.



Mặc dù tôi không hiểu ý của Lý Hào Kiệt, nhưng vẫn bước xuống lầu như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống bên cạnh Lý Hào Kiệt, nhìn người giúp việc lấy suất của tôi tới.



Tôi và Lý Hào Kiệt ngồi song song với nhau, chỉ lo ăn phần của mình.



Người giúp việc nhanh chóng mang một suất ăn nữa tới.



Tống Duyên Minh không ăn ngay mà nói: “Duyên Khanh, lần này chị và Hào Kiệt tha thứ cho em, đa phần là vì em là người mà bà nội và ông nội Lý đã chọn, bọn chị không muốn làm khó họ.”



“Ờ.”



Tôi vừa ăn sáng, vừa nghĩ tới việc sáng nãy cô ta gọi điện tới chất vấn, chỉ cảm thấy nực cười.



Tống Duyên Minh không biết chuyện này, nói tiếp: “Vậy nên chị hi vọng sau này em hãy sống cho tốt, đừng gây ra rắc rối cho Hào Kiệt và các cụ của hai nhà nữa, được không?”



Chị ta muốn làm người tốt à?



Nhưng tôi cứ muốn vạch trần cô ta đấy.



“Vậy sao? Thế mà sáng nay tôi lại nghe thấy có người gọi điện tới chất vấn chồng tôi là vì sao lại thả tôi ra.” Nói xong, tôi xoay người nhìn Lý Hào Kiệt, hơi nhếch đuôi lông mày, vẻ mặt trêu đùa: “Đúng không hả ông xã.”



Khuôn mặt của Tống Duyên Khanh tái mét đi, cô ta nhìn Lý Hào Kiệt, dường như đang chờ anh ta che giấu cho mình.



Nhưng Lý Hào Kiệt lại chỉ lo ăn sáng.



Sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống, anh ta lau khóe môi rồi mới nói: “Ừ.”



Tôi rất bất ngờ khi anh ta giúp tôi.



Chỉ một chữ, nhưng Tống Duyên Minh cũng không đỡ nổi nữa.



Chị ta cúi đầu ăn cơm trong yên lặng, sau khi ăn xong thì rời khỏi đây.
Tôi hỏi vậy, nhưng nhanh chóng nhận ra là chuyện gì xảy ra.



Thay quần áo, tôi ngồi vào xe Lý Hào Kiệt tới nhà Lý Nam Đào.



Lúc đi vào, người đầu tiên tôi chú ý tới không phải Lý Nam Đào, mà là người ngồi nghiêm chỉnh, ăn mặc chỉn chu bên cạnh Lý Nam Đào, Tống Duyên Minh.



Chị ta nhìn thấy tôi, vẻ đắc ý trong mắt không thể che giấu nổi, nhưng vẫn đứng lên nói: “Duyên Khanh, em đến rồi à.”



Tôi và Lý Hào Kiệt bước vào, khuôn mặt tươi cười của Lý Nam Đào trở nên nghiêm nghị: “Nếu nó không nói cho ông biết, con còn định giấu ông đến bao nhiêu chuyện!”



“Ông nội, ông đã nói cô ấy là vợ con, bảo con phải bảo vệ cô ấy, con cũng đã làm như thế.”



Lý Hào Kiệt đứng trước tôi một chút, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng nghe những lời nói này, tôi rất bình tĩnh.



Bởi vì ở nhà họ Lý, Lý Hào Kiệt luôn mang cái dáng vẻ của một người chồng tốt, luôn che chở cho tôi.



Vậy nên tôi cũng không thấy ngạc nhiên với những gì anh ta nói.



“Vợ con à, vợ con đã làm cái chuyện tồi tệ như thế rồi, còn là vợ con nữa sao?! Ông nói cho con biết, ông sẽ không nhận đứa cháu dâu xấu xa như thế đâu!”



Lý Nam Đào ngồi trên sofa, nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét.



Tôi đã từng thấy ánh mắt này rồi, hồi đó ở trong tù, người công nhân đã bị thu mua đó kể lể nỗi bất hạnh của gia đình mình, anh cảnh sát kia cũng nhìn tôi như thế.



“Ông nội, sao ông lại cho rằng những gì Tống Duyên Minh nói là sự thật?” Tôi nhìn ông nội Lý, cảm thấy trái tim lạnh hẳn đi.



Bởi vì trước kia ông luôn rất tốt với tôi.



“Tôi chỉ tin những gì mà cảnh sát nói.” Lý Nam Đào nói, ông không nhìn tôi nữa.



“Nhưng cảnh sát cũng sẽ có nhầm lẫn.” Tôi bước lên phía trước.



Tống Duyên Minh nghe vậy, vẻ mặt rõ ràng là đang nín cười, nói: “Duyên Khanh, cảnh sát sẽ không nhầm đâu, hơn nữa vụ án lần này đã dùng máy kiểm tra độ nói dối để hỏi đương sự rồi mà? Cho dù cảnh sát có nhầm thì máy móc cũng không thể nhầm được.”



Lời nói của chị ta đã nhắc nhở tôi.



Nếu như máy kiểm tra độ nói dối không nhầm…