Thay Chị Lấy Chồng

Chương 56 : Nếu cô muốn làm đến cùng, tôi sẽ kiên quyết đứng về phía cô ấy

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Tôi biết Lý Nam Đào đã đồng ý rồi.



Còn đang phiền lòng phải mở miệng với Tống Duyên Minh thế nào, chị ta đã nói: “Ai thấy thì người đó có phần, chị cũng muốn đi.”



“Chuyện này…” Tôi cố tình tỏ ra chần chừ một lát rồi mới nói: “Cũng được.” Thật ra thì trong lòng đang rất vui vẻ.



Tiếp đó, Lý Hào Kiệt nói ra tên nhà hàng, là phòng 666 ở Minh Các.



Đây là một nhà hàng Michelin ba sao.



Sau khi tôi và anh ta rời khỏi nhà họ Lý, Lý Hào Kiệt sai tài xế đưa Tống Duyên Minh về, sau đó cùng về biệt thự với tôi.



Hành động này chủ yếu là làm cho Lý Nam Đào xem.



Trên đường về nhà, tôi hỏi anh ta thì mới biết, phòng này ở Minh Các chỉ giữ cho anh ta.



Anh ta nói xong thì hỏi tôi: “Nói xem, ngày mai cô định làm gì?”



Tôi lưỡng lự một chút rồi nói: “Bí mật.”



Tôi không dám chắn Lý Hào Kiệt có giúp Tống Duyên Minh không, nếu như thế thì kế hoạch của tôi sẽ sụp đổ ngay.



Sáng sớm ngày hôm sau.



Lý Hào Kiệt đi làm, tôi tới trung tâm mua sắm, tìm nơi bán tóc giả, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được bộ tóc dài với màu sắc gần như giống hệt với Tống Duyên Minh, chỉ hơi dài hơn so với tóc của chị ta một chút.



Tôi lại tới một quán cắt tóc, bảo thợ cắt tóc cắt bộ tóc ấy thành kiểu tóc của Tống Duyên Minh, còn tạo kiểu thêm một chút.



Bận rộn đến chiều, tôi định tới tìm Khương Thanh trang điểm cho tôi, tiếc là chị ấy không ở nhà.



Nhưng chị ấy giới thiệu cho tôi một đồng nghiệp trang điểm rất giỏi, trang điểm cho tôi theo phong cách của Tống Duyên Minh.



Không thể không nói, trang điểm xong xuôi rồi đội tóc giả vào, trông tôi giống hệt Tống Duyên Minh.



Cả người toàn là hơi thở của bánh bèo gian ác.



Một tiếng trước giờ ăn cơm, Lý Hào Kiệt về nhà đón tôi, lúc đó tôi không đội tóc giả, nhìn tôi, ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, nhưng không nói gì cả.



Tôi hơi ngạc nhiên, lờ mờ đoán ra rằng anh ta đã biết tôi định làm gì.



Chúng tôi đi đón Tống Duyên Minh, lại đi đón Lý Nam Đào.
Nhất là trong chuyện này, anh ta phối hợp với tôi, khiến tôi cảm thấy anh ta cũng không tệ đến thế.



“Cô ấy chỉ là lỗ mãng nhất thời thôi…” Câu nói này, ngay cả Lý Hào Kiệt cũng cảm thấy không chắc chắn.



Cái con người chuyên quyền Lý Hào Kiệt, lúc này lại vì giải thích thay cho Tống Duyên Minh, cũng trở nên chột dạ và không chắc chắn.



Tôi nhìn anh ta, hỏi: “Lỗ mãng nhất thời? Lỗ mãng nhất thời thì tôi phải ngồi tù sao? Chuyện tôi mất một đứa con năm đó anh cũng biết đúng không? Cũng là vì chị ta lỗ mãng nhất thời đúng không?”



“Duyên Khanh…”



“Gọi tôi là Tống Duyên Khanh đi, đừng gọi tên tôi, tôi buồn nôn!”



Tôi cảm thấy mình sắp điên thật rồi.



Lý Hào Kiệt chỉ cho tôi chút xíu ấm áp, tôi đã cảm thấy mình đã thoát khỏi trời đông giá rét, bước tới mùa xuân.



Đúng là ngu xuẩn!



“Chỉ cần cô đồng ý không làm đến cùng nữa, tôi có thể hứa với cô một chuyện.”



“Nếu tôi cứ làm đến cùng thì sao?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Tôi cũng đã ngồi tù một năm rưỡi rồi, tôi còn sợ gì chứ?”



“Nếu cô làm như thế, tôi sẽ kiên quyết đứng về phía cô ấy, bảo vệ cô ấy.”



Từng câu, từng chữ, đâm vào tim gan tôi!



Trái tim của tôi như bị vô số bàn tay bóp chặt lấy.



Đau quá!



Đau quá!



Tôi nhìn anh ta, cắn chặt lấy môi, không để mình quá thảm hại.



Nhưng tôi cũng biết rõ rằng, nếu tôi không đồng ý, với lực lượng của tôi, tôi sẽ chẳng thể đấu thắng được anh ta, tìm người khác giúp tôi thì còn sẽ bị liên lụy.



Cuối cùng, tôi thỏa hiệp.



Tôi nhìn anh ta, nói: “Được, tôi nghĩ ra điều kiện rồi.”