Thay Chị Lấy Chồng

Chương 63 : Ép cả nhà chúng tôi phải chết

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Rõ ràng chỉ qua một đêm mà sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?



Điều đó dường như chứng thực cho suy đoán ngày hôm qua của tôi.



Có người đang chỉ đạo vợ Trần Hiếu phải nói và làm như thế nào.



Tôi nhìn về phía vợ Trần Hiếu, hỏi chị ta, “Công ty chúng tôi nhiều người như vậy, đa phần lại là nữ, sao chị lại có thể nhận ra tôi là Tống Duyên Khanh chuẩn xác như vậy?”



Tôi vừa hỏi, vợ Trần Hiếu ngay lập tức trở nên luống cuống, chị ta nhìn xuống đất, một hồi lâu sau mới nói, “Nhìn mặt cô là đã biết cô là người xấu, không phải cô thì còn ai vào đây nữa!”



Tôi nhìn anh cảnh sát đến cùng lúc với chị ta, chế nhạo hỏi, “Anh cảnh sát này, chị này lợi hại như vậy, nhìn là biết ai là người xấu, các anh có muốn cân nhắc tuyển thêm người không?”



“Ý cô là sao?” Vợ Trần Hiếu nôn nóng, đứng phắt dậy chĩa thẳng vào tôi mà mắng, “Là cô hại chồng tôi! Chồng tôi khỏe mạnh như vậy, nếu không phải có người giở trò gì thì sao có thể chết được chứ?”



Thấy vợ Trần Hiếu mắng tôi như vậy, dường như cảnh sát cũng nhanh chóng tiến lại khuyên nhủ, “Đây là hai sự việc khác nhau, khi chưa có bằng chứng thì không được kết thành một việc.”



Thấy cảnh sát không thiên vị chị ta, vợ Trần Hiếu chỉ tay vào mặt cảnh sát tố cáo, “Cảnh sát các người chỉ giúp những kẻ có tiền, bắt nạt những người nghèo chúng tôi đúng không?”



Chị ta gào thét khiến cho hai đứa bé sinh đôi ở bên cạnh phải giật mình tỉnh dậy khóc oa oa.



“Tôi chỉ đang giải quyết công việc.”



Cảnh sát cũng phát khiếp.



Sự việc không những chưa nguôi xuống, trái lại còn liên lụy đến tôi.



Các đồng nghiệp xung quanh nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, ai nấy đều thì thào to nhỏ với nhau.



Còn có người nói một cách công khai: “Như vậy đi, chúng ta đuổi việc Tống Duyên Khanh đi là được rồi.”



“Đuổi việc? Đuổi việc thì chồng tôi có sống lại được không?” Vợ Trần Hiếu chỉ vào người nói câu đó mà mắng to, “Người chết không phải là người nhà cô, dĩ nhiên là cô không biết đau xót rồi!”



Cô đồng nghiệp đó im lặng không dám nói gì nữa.



Để không làm phiền đến công việc của mọi người, Lương Khanh Vũ định mời chị vợ Trần Hiếu vào trong phòng làm việc.



Thế nhưng chị ta nhất quyết ở ngoài này tranh cãi ầm ĩ lên.




Tôi hỏi Trần Kiều có muốn nói chuyện này với cảnh sát hay không, con bé do dự một lúc rồi gật đầu.



Tôi gọi cảnh sát xuống.



Thế nhưng cảnh sát và vợ Trần Hiếu lại cùng nhau xuống, trước mặt vợ Trần Hiếu, bất kể cầu xin Trần Kiều nói lại lời nói bãn nãy một lần thì con bé chỉ cúi đầu, lắc đầu nguầy nguậy.



Không nói nửa lời, giống như là bị câm vậy.



Vợ Trần Hiếu dường như nhất thời nhận ra điều gì đó, chị ta đẩy tôi một nhát, “Cô là con đàn bà độc ác, cô ép con gái tôi làm chứng cứ giả đúng không? Chồng tôi cũng đã chết rồi, cô còn muốn lợi dụng con gái tôi, cô muốn ép cả nhà tôi phải chết sao?”



Tôi lắc đầu giải thích nhưng không ai tin tôi.



Khi ấy tôi thực sự vô cùng tuyệt vọng, tôi thực sự rất sợ vì bản thân mình mà hại đến Lương Khanh Vũ.



Trong lúc tuyệt vọng thì điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông.



Tôi nghe điện thoại, hoá ra là thợ sửa máy tính, anh ta khó chịu hỏi tôi khi nào thì đến lấy máy tính, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa lấy.



Máy tính.



Điều này khiến tôi lập tức có hy vọng mới!



Tôi đáp lại đầu dây bên kia, “Bây giờ tôi đến lấy!”



Vừa chạy đến ven đường tôi liền vẫy lại một chiếc taxi.



Lúc vợ Trần Hiếu đuổi tới thì taxi đã bắt đầu chạy.



Một tiếng sau thì tôi đến chỗ sửa máy tính, lấy được chiếc máy tính từ hồi học đại học.



Tôi ngồi trong tiệm sửa máy tính mở máy tính lên, nhanh chóng tìm thấy tệp ảnh lúc trước Trần Linh gửi cho tôi, hơn nữa máy tính được khôi phục rồi nên thời gian cũng được khôi phục.



Để đề phòng máy tính lại bị trục trặc gì, tôi lại mua USB trong tiệm rồi lưu tệp ảnh ấy vào.



Sau đó chuyển ảnh qua điện thoại rồi gửi cho Tống Duyên Minh.