Thay Chị Lấy Chồng
Chương 65 : Cả đời cô độc sống quãng đời còn lại
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Anh sẽ nói với cô ấy.
Câu nói này, tôi nghe mà thấy nực cười.
Nhưng nực cười nhất là một chút may mắn trong lòng của tôi đối với Lý Hào Kiệt, cứ nghĩ là anh ta sẽ vì tôi mà tức giận.
Cứ ngỡ anh ta sẽ quan tâm tôi một chút như vậy.
Tôi nhìn anh ta, vô cùng nghiêm túc nói, “Giám đốc Lý, thân phận “cô Lý” không những khiến tôi không có được nhiều hơn, mà ngược lại lại khiến tôi trắng tay, tôi không còn gì để mất nữa rồi, vì thế anh có thể tha cho tôi được không? Coi như tôi cầu xin anh.”
Lý Hào Kiệt đứng cách xa tôi một mét, anh ta nhìn tôi, đôi chân mày cau lại.
Không nói gì một hồi lâu.
Rất lâu sau đó anh ta mới nói, “Anh mệt rồi, những chuyện này nói sau vậy.”
Nói xong anh ta không đi đâu hết mà lấy máy tính trong vali ra, bắt đầu làm việc ở phòng khách.
Còn tôi trốn trong phòng ngủ chính rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ lại, tôi là vợ Lý Hào Kiệt lâu như vậy rồi mà dường như không có ngày nào vui vẻ cả.
Tối đó tôi nhận được điện thoại từ Lương Khanh Vũ.
Anh ấy yêu cầu tôi quay lại Thiết kế Vũ Phong nhưng tôi từ chối.
Vì tôi biết không phải anh ấy không đủ năng lực, chỉ là khi có tôi thì nỗi lo ngại của anh sẽ nhiều hơn.
Nhưng trong điện thoại anh ấy nói với tôi một chuyện: Buổi chiều thi thể của Trần Hiếu không được đưa đến nhà tang lễ mà được đưa đến sở cảnh sát, với yêu cầu của con gái Trần Hiếu, họ đã làm khám nghiệm tử thi. Kết quả khám nghiệm tử thi phát hiện, nguyên nhân Trần Hiếu chết có chút đáng nghi, rất có khả năng không phải là tự nhiên mà chết. Nhưng vì chưa có nhiều chứng cớ nên chuyện này có thể sẽ không tiếp tục điều tra nữa.
Kết quả này khiến tim tôi thắt lại!
Tôi đến phòng khách, nhìn Lý Hào Kiệt đang làm việc, góc nghiêng khuôn mặt anh ta hoàn mỹ đến vậy.
Tiếc là về mặt tình cảm lại không có bất cứ nguyên tắc nào.
Đêm đó tôi ngủ ở phòng ngủ dành cho khách nhưng Lý Hào Kiệt không bế tôi về phòng ngủ chính như trước nữa.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi vẫn nằm nguyên ở phòng ngủ dành cho khách.
Bỗng tôi cảm thấy Tống Duyên Minh quả thật điên rồi, chị ta vì được làm vợ của Lý Hào Kiệt mà đi giết người.
Quan trọng hơn là lần này còn liên lụy đến Lương Khanh Vũ.
Tôi rời khỏi chỗ của Tống Duyên Minh, đi vài bước thì đến tòa nhà của tập đoàn Hào Thiên.
Nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt, tôi đắn đo hồi lâu rồi quyết định đi vào bên trong.
Vào đến cửa, tôi vốn tưởng rằng mình sẽ giống như lần trước, có thể liếc nhìn mặt Tống Duyên Minh rồi đi vào.
Thế nhưng lần này tôi đang mở cửa thì bị lễ tân trực tiếp ngăn lại, “Cô Tống, giám đốc Lý có dặn dò, sau này không phải là người của công ty thì không được phép cho vào ạ.”
“....”
Hóa ra anh ta đã sớm biết được là tôi sẽ đến làm phiền anh, cho nên đã sớm chào hỏi trước.
Nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được tâm trạng của mình.
Tôi chỉ muốn nhượng lại cái vị trí “cô Lý” này.
Tôi ở bên dưới lễ tân gửi tin nhắn cho Lý Hào Kiệt, thông báo với anh ta là tôi đã đến.
Không ngờ không đến năm phút sau thì nhân viên lễ tân xin lỗi đồng thời còn cho phép tôi lên trên lầu.
Sau khi tôi đi lên, một mạch lên tới tầng đỉnh tòa nhà, Lê Kiên nghênh đón tôi ở trước cửa thang máy, đồng thời cậu ấy nói cho tôi biết Lý Hào Kiệt đã đi ra ngoài, khoảng nửa tiếng sau sẽ trở về và nói tôi chờ ở phòng làm việc của anh ta.
Tôi bước vào phòng làm việc của Lý Hào Kiệt rồi ngồi đợi ở đó.
Một lát sau thì anh ta trở về.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không nữa, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt không còn lạnh nhạt như trước, trái lại lại vô cùng ấm áp.
Anh ta cởi bỏ chiếc áo vest rồi treo sang một bên xong rồi hỏi tôi: “Tìm anh có việc sao?”
“Tôi đến để xin anh ly hôn với tôi.”
Tôi vào thẳng vấn đề.