Thay Chị Lấy Chồng

Chương 74 : Bị tát tỉnh

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Lại là câu nói này!



Trước thì là cô nhi viện, giờ thị lại là công ty thiết kế Vũ Phong.



“Tổng giám đốc Lý, ngài thì quá tài cao rồi, đừng nói là hủy cái công ty thiết kế Vũ Phong, dù là ngài giết Lương Khanh Vũ thì tôi cũng không thấy bất ngờ gì đâu.”



Tôi nói xong, liền cầm lên con báo hồng đang định đặt xuống mang vào phòng ngủ của khách.



Lý Hào Kiệt đuổi vào theo, rồi nắm lấy một cánh tay của con báo hồng.



Tôi cũng ôm chặt lấy con báo, hai chúng tôi cứ thế giằng co.



Anh ta dùng sức thế là khiến cánh tay của con báo đứt lìa!



Tôi cũng đứng không vững mà bật ngửa về đằng sau, rồi ngã rầm xuống đất.



Lý Hào Kiệt bước tới đỡ tôi từ dưới đất lên, “Em không sao chứ?”



Giọng nói của anh vô cùng thân thiết, trong đôi mắt cũng lộ ra sự lo lắng.



Tôi nhìn anh mà bỗng cảm thấy hoảng hốt.



Anh ta dường như thật sự quan tâm tôi.



Thế nhưng khi tôi nghĩ đến những lời anh ta nói hôm qua, anh ta nói cuộc đời anh không thể không có Tống Duyên Minh.



Tôi lại như thể bị tát tỉnh.



Tôi giãy dụa thoát khỏi vòng tay anh ta, nói một cách xa cách, “Cảm ơn tổng giám đốc Lý quan tâm, tôi không sao.”



Tôi đứng dậy, rồi nhặt lên cánh tay của con báo hồng mà anh ta vứt dưới đất lên, rồi lại ôm lấy cả con báo thử ghép lại.



Cũng may chỗ đứt là chỗ mối nối nên chỉ cần lấy kim chỉ khâu một chút là được.



Lý Hào Kiệt nhìn tôi, một lúc sau mới khàn giọng nói, “Em thích cái này sao? Anh có thể mua cho em cả một phòng.”



Nghe anh ta nói thế tôi lại nghĩ đến những lời hôm qua anh ta nói.



Anh không từ bỏ Tống Duyên Minh, rồi lại dùng cách này để trêu chọc tôi.



Có lẽ xuất phát từ sự trả thù mà tôi ôm lấy báo hồng trong tay rồi nói với anh ta, “Tôi không thích báo hồng nhưng tôi thích nó.”



Tôi cũng không nói tiếp.



Nhưng Lý Hào Kiệt thông minh như vậy, ắt hẳn có thể nghe hiểu.
Tôi cũng không kìm được mà đi qua, liền nghe thấy anh không phải đang nói chuyện về hạt giống tâm hồn gì mà là đang kể chuyện.



Tôi đứng cạnh cứ thể nhìn Lý Hào Kiệt ở giữa đám trẻ, tôi không khỏi có chút mê mang.



Anh ta đến cùng muốn làm gì?



Anh cho tôi cảm động, rồi lại lần lượt làm tổn thương tôi.



Anh đến cùng muốn làm gì cơ chứ?



Tối đó lúc kết thúc, khi mà tôi cùng Lý Hào Kiệt lái xe rời khỏi cô nhi viện, thì tôi vẫn là hỏi anh, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”



“Làm chuyện anh muốn làm.”



Chỉ là vài chữ ngắn ngủn.



“Không phải vì tôi sao?” Tôi ngồi ở ghế phó lái, mắt nhìn về phía trước mà không dám nhìn anh, “Những chuyện anh làm khiến tôi cảm động, khiến tôi nghĩ anh có tình cảm với mình, thế nhưng những việc anh thật sự làm lại khiến tôi tuyệt vọng.”



Tiếp đó thôi, tôi lại nghe một câu trả lời khiến tôi không biết phải đáp lại thế nào.



“Chuyện anh muốn làm, chính là đến gần em, cùng em một chỗ, làm bạn bên em.”



Mỗi câu mỗi chữ này đều khiến tôi luống cuống.



Tôi quay đầu nhìn anh, anh đang nhìn về phía trước mà không nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.



Nó khiến tôi có cái ảo giác rằng anh đang nói thật.



Anh có tình cảm với tôi.



Thế nhưng vừa nghĩ đến Tống Duyên Minh thì tôi lại cảm thấy bản thân thật đáng cười.



Tôi cụp mi mắt, “Lý Hào Kiệt, giữa chúng ta đứng một Tống Duyên Minh, thì anh vĩnh viễn cũng không thể cảm động được tôi.”



Tôi đang nói dối.



Anh đã làm tôi cảm động rồi.



Thế nhưng tôi không dám cảm động.



Khi tôi đang cúi đầu thì một bàn tay tiến vào tầm mắt tôi, sau đó nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên đùi, sau đó tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt nói, “Chuyện này anh sẽ giải quyết, hãy cho anh chút thời gian.”



Tôi không thể tin vào lỗ tai của mình mà nhìn anh hỏi, “Anh nói lại lần nữa?”