Thay Chị Lấy Chồng

Chương 86 : Giữa báo cảnh sát và anh đi, chọn một cái đi

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Lúc xế chiều, Khương Thanh về nhà một chuyến, buổi tối mới quay lại và dẫn tôi ra ngoài chơi.



Kết quả vừa nhìn thấy quần áo của tôi, chị ấy đã phê bình một trận.



Sau đó chị ấy tự mình chọn cho tôi một chiếc áo len dài, tôi tưởng rằng bên dưới hẳn là mặc với quần, kết quả Khương Thanh chỉ để cho tôi mặc boot cao và tất chân dày.



Phải biết rằng bây giờ đang giữa trời đông khắc nghiệt đó.



Tuy rằng chị ấy nói chúng tôi không cần phải bước đi bên ngoài nhưng tôi vẫn mặc hai lớp tất chân mới yên tâm đi ăn cơm cùng Khương Thanh.



Hai chúng tôi cơm nước xong xuôi, Khương Thanh lại gọi xe.



Sau khi lên xe, tôi chợt nghe Khương Thanh nói với tài xế: "Bác tài, đến quán bar Queen đi."



"Chỗ đó rất đắt, hay thôi đừng đi thì hơn."



Vừa nghe thấy cái tên này là tôi vội vàng ngăn Khương Thanh lại.



Quán bar này tôi biết, nó có thể nói là một trong những quán bar sang chảnh nhất ở thành phố Vĩnh An.



Trước kia trên mạng có đưa tin, nói rằng một vài công tử tiểu thư nhà giàu sẽ thường hay luẩn quẩn không rời nơi này.



"Đi chứ, có người mời khách, em đừng sợ."



Dáng người Khương Thanh dỏng cao, chị ấy nhấc tay đã có thể kéo tôi vào lòng.



Hết cách rồi, tôi đành đồng ý thôi.



Chẳng lâu sau xe taxi đã lái đến quán bar Queen, tôi bước xuống xe, kinh ngạc không thôi khi trông thấy những chiếc xe sang trọng đang đậu ở ven đường trước cửa quán bar. Những chiếc bên ngoài đều có giá từ ba tỷ trở lên, cũng chẳng thiếu xe thể thao vừa nhìn là biết ở đẳng cấp ba mươi tỷ.



Cảnh tượng này hoàn toàn không kém gì bãi đậu xe tầng hầm của "Số 01 Vĩnh An".



Khương Thanh dẫn tôi đến cửa, lập tức có người đến gần bắt chuyện, Khương Thanh ôm vai tôi đi vào trong.



Chúng tôi đi liền một mạch vào bên trong, Khương Thanh rành rẽ dẫn tôi đến trước một phòng riêng hơi khép hờ.



Tôi nhìn thoáng qua, bên trong phòng đã có một người đang ngồi.



Nhìn thấy Lương Khanh Vũ, tôi không khỏi kinh ngạc.



Khương Thanh cười hề hề: "Giám đốc Lương à, em sớm đã bảo khách mời hôm nay sẽ không làm anh uổng phí mà."



"Ngồi đi." Lương Khanh Vũ đứng dậy, nhường ghế sofa đôi cho hai chúng tôi, bản thân anh lại ngồi lên sofa đơn bên cạnh.
Chờ khi kể xong chuyện của mình, Khương Thanh cau mày rầu rĩ: "Vốn định tạo cơ hội cho hai người, em định đi ra ngoài thêm lát nữa, không ngờ gặp một tên không có mắt như vậy."



"Không cần, không cần." Lương Khanh Vũ cười nói, "Quan hệ bây giờ giữa anh và em ấy đã là tốt nhất rồi."



Anh ấy vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ gây áp lực cho tôi.



Bên ngoài vừa uống rượu một hồi, tôi có chút chuếnh choáng, cảm thấy mình sắp say.



Kết quả tên đàn ông mới bị Khương Thanh đánh ban nãy đã bước đến, phía sau còn dẫn theo một người phục vụ đang bưng chai rượu trên tay.



Khương Thanh thấy hắn, lập tức đứng dậy: "Sao hả, còn muốn đánh nữa hay sao?"



Người nọ không tức giận, cũng không lùi bước mà cười nói: "Tôi vừa mới về nước, không hiểu tập quán trong nước, vô ý mạo phạm người đẹp, cô đừng để trong lòng. Chai rượu này coi như tôi nhận lỗi với các vị."



"Không cần, mau cầm nó đi đi."



Khương Thanh lườm hắn một cái rồi lại ngồi xuống.



Thế nhưng, tên đàn ông kia không định đi mà lấy ra một tấm danh thiếp: "Tôi là Ngô Tiến An, đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại cá nhân của tôi."



Có điện thoại cá nhân cũng chẳng phải người bình thường.



Khương Thanh không nhận lấy: "Giữa báo cảnh sát và anh đi, chọn một cái đi."



Ngô Tiến An cau mày, lúc này mới nhận ra Khương Thanh rất cứng rắn.



Xoắn xít một chút, cuối cùng hắn cũng đành đi.



Nhưng vừa quay đi lại bị Khương Thanh gọi lại, Ngô Tiến An vừa trở về, lại nghe Khương Thanh nói: "Cầm chai rượu đi này."



"Quà tặng tôi đưa đến không lý nào lại lấy đi, các vị không uống thì cứ vứt đi."



Nói xong Ngô Tiến An bèn rời khỏi.



Lần này tôi lơ mơ mất rồi nên không biết rõ hắn có bực tức hay tâm tình thế nào.



Hắn vừa đi rồi tôi cũng muốn trở về, nói rằng mình choáng váng quá.



Khương Thanh đồng ý.



Ba người chúng tôi mới bước ra ngoài đã nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người đứng ở gần mấy chiếc xe thể thao trước quán bar và một đám vệ sĩ đứng bảo vệ gần đó.