Thay Chị Lấy Chồng

Chương 88 : Nhốt em ở chỗ chỉ mình anh thấy được

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Hỏi đến vấn đề này cũng khiến tim tôi nhảy ra khỏi ngực rồi.



Tôi nhìn Lương Khanh Vũ, chỉ sợ anh sẽ nói gì đó.



Lương Khanh Vũ hiểu tôi như thế thì tất nhiên biết tôi đang nghĩ gì, anh im lặng một lát rồi nói: "Tôi chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái."



Vừa dứt lời, mấy nhà thiết kế ở dưới đều nhảy cẫng lên đầy sung sướng!



Mọi người ai cũng xì xào bàn tán.



Còn có cả người lớn tiếng nói: "Phó tổng giám đốc Lương, tôi cũng chưa có bạn trai này."



"Cô đừng có mà giành, tôi cũng chưa có đây này!"



"Tôi nữa, tôi nữa!"



Lúc mọi người còn đang tranh giành thì Lương Khanh Vũ lại mở miệng nói tiếp: "Nhưng mà tôi cũng có người mình thích rồi, lúc trước mọi người đã từng hỏi tôi vì sao lại đến công ty này đúng không? Bởi vì cô gái tôi thích làm ở đây, vì thế tôi mới theo đuổi đến tận chỗ này!"



Toàn trường ồ lên!



Mọi người hết nhìn trái lại nhìn phải.



"Là ai thế?"



Có người hỏi.



"Chuyện này tôi nghĩ chẳng mấy chốc nữa mọi người sẽ biết thôi." Ánh mắt của Lương Khanh Vũ vẫn nhìn về phía của tôi: "Trước đây tôi không có dũng khí để bày tỏ nên đã lỡ mất một cơ hội, nhưng lần này tôi sẽ không để lỡ nữa."



"Ôi... Lãng mạn đến thế sao?"



Trong lúc những nhà thiết kế xung quanh đều ước ao ghen tị mà suy đoán thì Thư Thanh tuyên bố kết thúc cuộc họp, tan ca.



Cô ấy vừa nói xong thì tất cả các nhà thiết kế đều đứng lên, trong đó có bảy tám người vây quanh Lương Khanh Vũ.



Tôi sợ sẽ bị trở thành mục tiêu công kích nên vội vàng đứng dậy bỏ đi.



Trở lại văn phòng, tôi qua quýt thu dọn đồ đạc một lúc rồi chuẩn bị chuồn gọn.



Vừa tới cửa đã thấy Lương Khanh Vũ đứng chặn lại, mặt anh đầy tủi thân mà nói: "Anh là tai họa sao?"



"Không phải, em..."



Tôi còn chưa dứt lời thì mấy nhà thiết kế đã vây lại xung quanh!



"Ồ, người phó tổng giám đốc Lương muốn theo đuổi chẳng lẽ là Tống Duyên Khanh?"



"Trời ơi, tôi phải đoán ra từ trước rồi chứ, người được công ty thuê vào gần đây nhất chỉ có cô ấy thôi."
Lương Khanh Vũ hỏi tôi tối nay đã ăn cơm chưa? Ăn cái gì.



Tôi trò chuyện với anh ấy một lát rồi mới đi nấu cơm và dùng bữa.



Thật ra bắt đầu từ khi về đến nhà thì đầu tôi chỉ toàn là Lý Hào Kiệt.



Luôn suy nghĩ tại sao xe của anh ta lại đậu ở chỗ đó, anh ta đang đợi ai? Chẳng lẽ là đợi tôi?



Vì để bản thân không suy nghĩ lung tung nữa nên tôi bắt đầu đi dọn dẹp quét tước, tổng vệ sinh lại trong nhà một lần rồi tắm rửa thật sạch sẽ. Khi bước ra, tôi chợt nhìn thấy một đống đồ bỏ đi ở cửa, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định đem chúng đi vứt.



Tôi xách đống đồ đó xuống lầu rồi lên nhà.



Khi tôi vừa bước chân ra khỏi thang máy đã ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mũi!



Khiến tôi chợt nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước...



Tôi đang chuẩn bị lùi về thang máy thì Lý Hào Kiệt không biết từ nơi nào xông tới kéo tôi lại, sau đó ôm siết lấy tôi: "Tống Duyên Khanh, anh nhớ em."



"Anh làm gì thế!"



Tôi sợ hãi, muốn giãy dụa nhưng sức của người đàn ông này quá lớn, cứ gắt gao ôm siết lấy tôi.



Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc pha lẫn với men rượu cay nồng.



"Tống Duyên Khanh, anh nhớ em."



Lý Hào Kiệt lặp lại câu nói kia lần nữa.



"Tổng giám đốc Lý, anh đa tình quá rồi đấy!"



Tôi vừa giãy dụa vừa lớn tiếng mắng anh ta.



Thật ra lời này không chỉ là mắng anh ta mà còn muốn mắng cho bản thân tôi tỉnh táo lại.



Bởi vì cho dù tôi có dựng lên vách tường ngăn trái tim mình thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn quá yếu đuối và mỏng manh. Khi đối mặt với những lời nỉ non ngọt nhạt của Lý Hào Kiệt, đáy lòng tôi vẫn đau đớn khôn xiết.



Muốn tin tưởng, lại không dám.



"Có phải em đã bỏ bùa anh rồi hay không, bây giờ cho dù anh đi làm, ăn cơm hay đi ngủ thì trong đầu đều là em. Thấy em như hình với bóng với tên Lương Khanh Vũ kia, anh như phát điên vậy!"



"Tổng giám đốc Lý, anh uống say rồi!"



"Anh không say, bây giờ anh tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, anh nhớ em, anh không thể chịu nổi khi em đứng cạnh người đàn ông khác, anh muốn nhốt em lại, nhốt em ở một nơi mà chỉ anh mới có thể thấy được!"



Khi anh nói chuyên, vòng tay rắn rỏi càng lúc càng siết chặt lấy tôi.