Thay Chị Lấy Chồng

Chương 91 : Anh rể, tự trọng đi

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi do dự một lát nhưng vẫn không từ chối động tác của Lương Khanh Vũ.



Chúng tôi đến nơi tổ chức họp thường niên.



Chỗ này là một trong khách sạn tốt nhất của thành phố Vĩnh An, họp thường niên có thể tổ chức ở đây cũng đủ để chứng minh tài lực của công ty.



Nhưng công ty của chúng tôi chỉ bao một phòng tiệc nhỏ.



Vốn dĩ tôi cũng có chút lo lắng trang phục của mình khoa trương quá, nhưng sau khi đi vào thì phát hiện ra mọi người ai cũng mang lễ phục lộng lẫy cả, mỗi người đều trang điểm tỉ mỉ, lúc này tôi mới nhẹ lòng hơn.



Có phục vụ đến cầm áo khoác thay tôi, tôi do dự một lát rồi vẫn cởi áo khoác ra.



Lương Khanh Vũ là phó tổng giám đốc, anh vừa đến thì đã bị Thư Thanh gọi đi mất.



Anh ấy bảo tôi theo, tôi từ chối.



Dù sao chỗ xung quanh Thư Thanh đều là quản lý cao cấp, một nhà thiết kế nhỏ nhoi như tôi đến tham gia chắc chắn sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu.



Tôi lấy một chút hoa quả với bánh ngọt rồi tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống.



Kết quả mới vừa ngồi xuống thì một người đàn ông cũng an vị ở bên cạnh tôi.



Tôi nhận ra gã ta, là Đào Hùng ở bộ phận khách hàng.



Đào Hùng ngồi xuống rồi bảo: "Tống Duyên Khanh, trước đây cô ở công ty kín cổng cao tường quá, tôi không ngờ rằng vóc người cô lại đẹp đến thế đấy, thoạt nhìn rất gầy, lại không ngờ chỗ cần có da thịt..."



"Anh Đào, chúng ta không quen biết nhau."



Tôi ngắt lời gã ta, lúc tôi nhìn về phía gã ta thì phát hiện gã đàn ông này đang nhìn đắm đuối vào chỗ xẻ tà của bộ váy tôi mang.



Tôi vội vàng kéo váy lên.



"Hì hì, nói chuyện một lát là quen thôi?"



Động tác của tôi không hề ảnh hưởng đến dục vọng của Đào Hùng một chút nào, con mắt gã ta lại dời từ trên đùi sang trước ngực.



Tôi bất đắc dĩ phải đưa tay lên che ở trước ngực mình, rồi định tìm Lương Khanh Vũ.



Nhưng bởi vì họp thường niên vẫn có mời một số khách hàng quan trọng, cộng thêm phòng tiệc cũng không lớn lắm.



Nhóm người Lương Khanh Vũ có lẽ bị vây lấy rồi, tôi đưa mắt nhìn sang mà chẳng thấy đâu.




Vừa đi ngang qua người Lý Hào Kiệt thì lại bị anh bắt lấy, người đàn ông giơ tay áp tôi sát lên trên tường rồi nói: "Chuyện đêm hôm đó anh rất xin lỗi, anh không có ý gì khác đâu."



"Tôi biết rồi thưa anh Lý, tôi không trách anh đâu, tôi có thể đi được chưa?"



Lúc tôi nói lời này thì lông mi hơi rủ xuống.



Trong lòng dâng lên chua xót không thể nói thành lời được.



"Không thể." Lý Hào Kiệt cúi đầu đánh giá trang phục của tôi, đôi lông mày hơi nhíu lại, trong tròng mắt đen láy tràn ngập vẻ khó chịu: "Ai cho phép em mặc như thế này chứ? Những chỗ này chỉ anh mới được nhìn thôi!"



Lý Hào Kiệt nói xong rồi đưa tay luồn theo chỗ xẻ tà của váy mà lần mò vào trong.



Tôi giật nảy cả mình, sau đó vội vàng bắt lấy tay anh lại.



Nhưng sức lực của người đàn ông này lớn quá.



Tay anh bóp lấy chỗ mềm mại ở dưới eo tôi, tuy sức không lớn, thế nhưng đôi môi mỏng kề sát ở bên tai tôi lại phát ra một âm thanh trầm thấp.



"Anh rể, tự trọng đi."



Tôi bất đắc dĩ chỉ đành chuyển thành xưng hô thế này.



Sau khi Lý Hào Kiệt nghe được thì cả người đều bị chọc tức lên, sức ở trên tay anh mạnh thêm, một cái tay khác cũng không còn chống tường nữa mà là gắt gao ôm siết lấy eo tôi, anh nói: "Chỉ cần em mở miệng, anh sẽ không làm anh rể nữa mà tiếp tục làm chồng của em!"



"Anh buông tôi ra!"



Tôi đẩy anh ra, thế nhưng vào lúc này đây tôi có thể cảm giác được rằng thứ gì đó của người đàn ông đặt sát eo tôi nảy sinh biến hóa, khiến tôi cảm nhận rõ ràng hơn nữa!



Tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm!



"Anh rất nhớ em, Tống Duyên Khanh, em có biết không? Em giỏi thật đấy, khiến anh luôn nhớ về em mỗi phút mỗi giây khi không có em ở bên cạnh."



Lý Hào Kiệt ôm tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt anh tràn ngập dục vọng...



"Anh uống say rồi..." Tôi theo bản năng mà nói.



Bởi vì lần nào nếu anh nói những lời như vậy thì một là khi bị bệnh, hai là uống say.



Nhưng người đàn ông lại kiên định nhìn, nói ra từng chữ từng câu: "Tối hôm nay, anh còn chưa uống một giọt rượu nào."