Thay Chị Lấy Chồng

Chương 93 : Anh hy vọng có thể bên em hạnh phúc đến già

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi cứ tưởng tối nay sẽ ở một mình.



Mặc dù có chút cô đơn nhưng Lương Khanh Vũ đã chuẩn bị cho tôi một cái vali lại khiến tôi rất cảm động.



Đến sáu giờ tối thì Lương Khanh Vũ lại đến.



Lúc tôi còn chưa kịp hỏi sao lại đến nữa rồi thì người đàn ông này đã đưa tay kéo tôi lại rồi dịu dàng nói: "Ba mươi tết sao anh có thể em ở nhà chứ?"



Nói xong thì lập tức kéo tôi đi ra ngoài.



Tôi sợ hãi: "Chắc anh không dẫn em đến ra mắt ba mẹ đâu đúng không?"



"Không phải không phải, anh chỉ nói là dẫn bạn về nhà ăn cơm chung thôi." Lương Khanh Vũ nói xong thì mạnh mẽ kéo tôi ra ngoài.



Tôi gần như là bị anh ấy cưỡng ép ngồi lên xe.



Tôi có chút không vui, đến dưới lầu nhà anh ấy rồi tôi cũng muốn về.



Nhưng Lương Khanh Vũ nhìn tôi rồi bày ra một vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Anh đã nói với ba mẹ rồi, bọn họ cũng chuẩn bị một bàn thịnh soạn xong xuôi cả, coi như em đến ăn cơm giúp thôi có được không?"



Nói xong còn đưa nâng cằm nhìn tôi.



Tôi bị anh ấy nhìn đến nỗi có hơi xấu hổ, bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng.



Dù vậy tôi cũng rất rõ ràng, đêm ba mươi tôi ở trong nhà một người đàn ông gặp ba mẹ anh ấy là đại biểu cho điều gì.



Những năm này Lương Khanh Vũ đối xử với tôi rất tốt, tôi đều đặt ở trong lòng cả.



Cũng như tôi đã nghĩ đến trước đó, nếu như không thể đáp lại tình cảm nảy thì tôi sẽ dùng cả đời mình để trả ơn anh.



Tôi lên lầu theo Lương Khanh Vũ.



Cửa nhà vừa mở ra thì tôi đã thấy một đôi vợ chồng già hơn năm mươi tuổi đang đứng trước cửa. Mới thấy tôi thì hai ông bà đều niềm nở cả lên: "Con gái, đi đường nhọc công con rồi, mau vào đi."



Nói xong thì lập tức mời tôi vào nhà.



Tôi có chút mắc cỡ, vừa vào trong vừa nói: “Hai bác năm mới vui vẻ ạ, thật sự ngại quá, tết đến còn làm phiền hai bác nữa."



"Không phiền không phiền."



Hai người đều xua tay.



Tôi đi vào, thấy trên bàn ăn không lớn được trưng bày một bữa thịnh soạn, có cá có thịt, bởi vì nhiều món quá nên không thể xếp đủ được, ngay cả mâm đĩa cũng bị chồng lên nhau.




Lúc tôi mở viên sôcôla hình đồng tiền ra ăn thì nghe thấy Lương Khanh Vũ bên cạnh nói: "Anh hy vọng có thể bên em hạnh phúc đến già."



Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhưng người đàn ông kia lại không nhìn tôi.



Tôi nhìn theo ánh mắt của anh thì hoảng hốt thấy được một bóng người quen thuộc.



Lý Hào Kiệt?



Đợi đến lúc nhìn lại thì không thấy đâu nữa.



Tôi cảm thấy bản thân thật nực cười, bây giờ Lý Hào Kiệt có ở đâu đi chăng nữa cũng không thể đến cái trấn nhỏ nghèo nàn này.



Khi tôi nhìn về Lương Khanh Vũ thì người đàn ông này bỗng nhiên xoay người lại đưa tay lên xoa xoa đầu tôi: "Khanh, làm bạn gái của anh đi, anh thật sự rất muốn cho em thời gian, muốn cho em thật nhiều thời gian, nhưng mà, anh sợ em bị người khác cướp đi..."



"Sao thế được..." Tôi cúi đầu.



Thật ra nếu tôi buộc phải tìm kiếm ai đó, vậy thì tôi nhất định sẽ tìm đến Lương Khanh Vũ.



Nghe thấy tôi nói như thế thì Lương Khanh Vũ dùng ngón tay nâng cầm tôi lên, một đôi mắt dịu dàng nhìn tôi, khuôn mặt đẹp trai kia dần dần áp sát lại tôi.



Rõ ràng đến thế.



Tôi biết anh ấy sắp làm gì...



Tôi có chút luống cuống, nhưng mà tôi cũng không biết bản thân có nên đẩy anh ấy ra hay không.



Tôi nhìn anh ấy, trong lòng không ngừng tự dặn với mình, chấp nhận anh ấy, chấp nhận anh ấy đi.



Dù sao anh ấy đối xử với tôi quá tốt, tôi cảm thấy mình nên chấp nhận anh ấy, nếu không thì thật sự không biết phải làm sao để trả ơn anh cho đủ nữa.



Tôi thuyết phục bản thân ở trong lòng rồi chậm rãi nhắm mắt lại.



Chờ đợi chiếc môi hôn.



Nhưng mà một giây sau tôi lại cảm thấy trên trán mình lại được một nụ hôn dịu dàng đặt lên, một giây sau nữa lại nghe thấy người đàn ông cười khẽ: "Nhìn em căng thẳng kìa, tay cũng run cả."



"A?"



Tôi có chút luống cuống.



Lương Khanh Vũ đưa tay kéo hai bàn tay vừa bị tôi siết thật chặt lên, bao vào trong lòng bàn tay mình, rồi anh dịu dàng cười bảo: "Anh không đường đột đâu, anh sẽ chờ em thật tâm chấp nhận anh."