Thay Chị Lấy Chồng

Chương 95 : Anh cưới vợ, tôi lấy chồng, hợp rồi lại tan

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


"Không phải đâu." Tôi cảm thấy hôm nay Lương Khanh Vũ có vẻ kỳ lạ sao đó, nên đành phải an ủi anh trước: "Em cần phải suy nghĩ cẩn thận, anh cho em thêm thời gian nhé."



Điện thoại lại rơi vào im lặng.



Một lúc lâu sau, người đàn ông ấy chỉ nói một tiếng "ừ" rồi cúp máy.



Lúc đó tôi không rõ vì sao Lương Khanh Vũ lại như vậy. Nhưng chỉ ba ngày, tôi đã hiểu.



Bởi vì ba ngày sau, công ty mà chúng tôi đang làm đổi một vị sếp mới.



Ngày đó tôi không hề gặp vị sếp thần bí này, nhưng những lời đồn về sếp đã rải khắp nơi rồi.



Người thì bảo sếp già lắm rồi, kẻ lại bảo sếp là một anh chàng rất đẹp trai.



Tới buổi trưa khi đi ăn cơm, tôi thấy người của công ty đồ gia dụng vận chuyển đồ dùng vào bên trong.



Những đồ được chuyển tới đều rất xa xỉ, nào là ghế sô pha bọc da thật, rồi bàn làm việc bằng gỗ lim rất to.



Thấy những thứ này, một bóng người bỗng nảy lên trong đầu tôi... Nhưng tôi nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ đó.



Sao có thể là Lý Hào Kiệt được chứ!



Công ty của anh ta vốn không thiết kế mảng này, đặc biệt là phòng thiết kế, không có việc gì lại đi mua nhiều công ty như vậy chẳng phải là đốt tiền à?



Sự thật đã chứng minh anh ta đúng là có tiền để đốt.



Xế chiều hôm đó công ty mở cuộc họp. Rõ ràng đều là lãnh đạo từ tầng giữa trở lên, thế mà tôi lại được gọi tới một cách phá lệ.



Mà lúc đi vào, tôi phát hiện ra Lương Khanh Vũ không có mặt ở đây.



Trong buổi họp, Thư Thanh tuyên bố rằng tôi được thăng chức lên làm trợ lý CEO.



"Tôi ấy hả? CEO mới á?"



Tôi ngớ ra.



Thư Thanh gật đầu: "Đúng vậy, CEO mới đã xem qua tư liệu về nhân viên của công ty, sau đó mới bổ nhiệm cô."



"Chúc mừng cô nhé, cô Tống."




Lúc này người xuất hiện trong đầu tôi lại là Lương Khanh Vũ, và cả ba mẹ của anh.



Hóa ra trong lòng tôi luôn khát vọng tình thân, luôn mong mỏi được hòa nhập vào gia đình đó.



Tôi càng giãy dụa mạnh hơn, cố dùng sức đẩy người đàn ông trên người ra, hô lên: "Lý Hào Kiệt, đừng để tôi phải hận anh! Hiện giờ tôi đã là bạn gái của Lương Khanh Vũ rồi, xin anh đấy, anh muốn giải tỏa thì đi tìm vị hôn thê của mình đi!"



"Anh chỉ muốn em mà thôi!"



Lý Hào Kiệt hoàn toàn không có ý định dừng lại!



Quần áo trên người tôi đã bị lột gần sạch. Khi tôi tuyệt vọng và phẫn nộ, cửa phòng được mở ra, một nắm đấm đánh úp tới.



"Bùm", nắm đấm ấy đánh thẳng vào mặt Lý Hào Kiệt!



Anh ta bị đánh đầu lệch sang một bên, người lảo đảo lùi ra sau hai bước.



Tôi ngẩng đầu, thấy người đứng trước mặt mình, bèn gọi: "Khanh Vũ."



Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên anh ấy.



Lúc đó, tôi bỗng muốn khóc, dường như anh chính là vị siêu anh hùng của tôi, xuất hiện vào lúc tôi cần anh nhất.



Lương Khanh Vũ nhìn tôi với ánh mắt đau lòng. Anh cởi áo vest trên người xuống rồi khoác lên người tôi, sau đó nói với Lý Hào Kiệt: "Duyên Khanh là bạn gái của tôi."



Lý Hào Kiệt chùi khóe miệng, hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.



Có lẽ ngay cả anh ta cũng phải cảm thấy bản thân thật nực cười, rằng anh ta chẳng hề có lập trường nào cả.



Lương Khanh Vũ luồn tay dưới đầu gối tôi rồi ôm tôi lên, đi ra ngoài.



Điều bất ngờ là Lý Hào Kiệt không hề đuổi theo.



Tới khi tôi lên xe của Lương Khanh Vũ, anh vừa chỉnh lại áo khoác trên người tôi xem đã kín đáo chưa, vừa nói: "Xin lỗi, là do anh vô dụng, anh không thể thắng được anh ta. Em có chịu ra nước ngoài với anh không?"



"Em đồng ý."



Lần này tôi trả lời không chút do dự.