Thay Chị Lấy Chồng

Chương 97 : Lần này anh buông tay em

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi không biết Lý Hào Kiệt đi lúc nào, nhưng hôm nay tôi ngồi ở cửa rất lâu, mãi tới khi ngủ quên lúc nào không biết.



Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy ngay trước cửa.



Chuyện đầu tiên tôi làm là mở cửa. Bên ngoài không có gì cả. Tuy đã qua một đêm, tôi dường như vẫn ngửi thấy mùi rượu phảng phất quanh đây.



Xem ra hôm qua Lý Hào Kiệt thật sự uống rượu.



Khi trở về phòng, tôi định gọi điện cho Lương Khanh Vũ thì phát hiện điện thoại có một tin nhắn đến từ Lý Hào Kiệt.



Anh ta nói "Lần này anh buông tay em, đừng để anh nhìn thấy em lần nữa."



Đọc được tin nhắn này, lòng tôi khẽ đau nhói.



Tôi do dự chốc lát, rồi gọi cho Lương Khanh Vũ.



Tôi định kể chuyện Lý Hào Kiệt nói là anh ta biết mọi chuyện tối hôm qua cho anh, nhưng gọi mãi mà không ai bắt máy.



Lúc anh gọi lại cho tôi đã là xế chiều.



Trong điện thoại, tôi có thể nghe thấy rõ giọng nói Lương Khanh Vũ mỏi mệt vô cùng. Lúc tôi kể chuyện cho anh nghe, Lương Khanh Vũ có vẻ không tập trung cho lắm, lúc đáp lại tôi, lúc thì không.



Tôi nói một hồi, anh đột nhiên hỏi lại tôi: "Em vừa nói gì thế?"



Tôi khẽ nhíu mày hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì ạ?"



"Không, không có gì đâu! Chỉ là trước khi ra nước ngoài còn nhiều việc phải làm quá, không được nghỉ ngơi hẳn hoi thôi."



Giọng của Lương Khanh Vũ khàn khàn rất giống như không được nghỉ ngơi mấy.



Tôi đồng ý.



Cúp máy, tôi lại biết rất rõ chắc chắn Lương Khanh Vũ gặp phải bao nhiêu khó khăn, nhưng anh không muốn gia tăng gánh nặng cho tôi nên mới không nói gì.



Chiều hôm đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.



Đầu số thuộc về khu quê nhà của Lương Khanh Vũ.



Tôi do dự một lát rồi vẫn ấn nghe.




Tôi biết là anh chưa nói.



Vì nhớ tới thái độ kiên quyết của mẹ Lương Khanh Vũ lúc trước, tôi lập tức hô bác tài: "Dừng xe!"



Bác tài lái xe tấp vào lề đường, tôi nói với Lương Khanh Vũ: "Nếu anh không nói rõ với ba mẹ anh, em sẽ không đi theo anh."



Lương Khanh Vũ vốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khi nghe tôi nói như vậy thì vẻ dịu dàng yêu thương trên mặt anh lập tức bị sự lạnh lùng thay thế.



Anh một phát bắt lấy tay tôi, ép hỏi: "Có phải em hối hận rồi không? Có phải thấy anh không bằng Lý Hào Kiệt nên em không muốn đi theo anh không?"



Anh nắm rất chặt làm cánh tay bị siết của tôi rất đau.



Vẻ mặt của anh thậm chí còn khiến tôi thấy khiếp sợ!



"Đau!" Tôi nhíu mày kêu lên.



"Xin lỗi." Thấy tôi kêu đau, Lương Khanh Vũ hoảng hốt buông tay tôi ra, sau đó cầm lấy cánh tay mà anh vừa nắm chặt kia lên vừa thổi phù phù vừa hỏi tôi liên tục: "Còn đau không?"



Tôi nhìn anh khẩn trương như vậy, bèn lắc đầu.



Tôi vừa định lên tiếng tiếp tục khuyên nhủ anh, Lương Khanh Vũ đã cau mày lại, nói: "Đừng khuyên nữa, vất vả lắm anh mới quyết định được."



"Nhưng mà..."



"Em biết không? Vì em mà anh chả khác gì bị cô lập hoàn toàn. Anh về nhà, ba mẹ không đồng ý, thậm chí còn lấy cái chết ra dọa anh. Nhưng anh vẫn đứng về phía em. Cho nên thứ anh sợ nhất chính là lúc này, khi mà đến cả em cũng từ bỏ."



Lương Khanh Vũ nhìn tôi với ánh mắt yếu đuối.



Tôi biết những gì anh nói là thật.



Lương Khanh Vũ cầm lấy tay tôi, im lặng một lúc rồi mới nói: "Đừng lo cho ba mẹ anh, bọn họ chỉ chưa chấp nhận được. Anh tin là sau này chúng ta quay về thăm ông bà nhiều hơn thì bọn họ sẽ chấp nhận thôi."



Anh nói như vậy khiến tôi hoàn toàn không thể từ chối được.



Chỉ là khi chúng tôi đến sân bay, đổi thẻ lên máy bay, chuẩn bị đi qua cổng kiểm tra an ninh, điện thoại của tôi vang lên.



Là số điện thoại cố định của quê nhà Lương Khanh Vũ.