Thầy Giáo Lưu Manh
Chương 1 : Cuộc thi Hoa hậu giảng đường
Ngày đăng: 08:40 27/06/20
Ánh trăng dần dần lên cao, bóng người dần dần nhỏ bé, một chén rượu đắng, đổi lấy một chút mơ mộng hão huyền.
Đã là ngày thứ ba, An Phùng Tiên vẫn không có tin tức của Tịch Ly, tuy rằng hắn phong lưu đa tình, nhưng Tịch Ly đột nhiên bặt vô âm tín, vẫn làm hắn thương cảm. Nữ nhân luôn thay đổi, dây là định luật thiên cổ không đổi, chỉ là An Phùng Tiên không nghĩ tới nữ nhân lại thay đổi nhanh như vậy. Hình Ái Mẫn thỉnh thoảng còn gọi điện thoại tới hỏi thăm vài câu, nhưng Tịch Ly thì giống như biến mất hẳn, mới vừa tốt nghiệp liền biến mất dạng, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chẳng bao lâu trước, Tịch mỹ nhân nũng nịu còn đang ở dưới khố quần hắn mà phát thề:
– Cả đời đều yêu An lão sư.
– Em yêu tôi là như thế này sao?
Một ngụm rượu đắng chát, An Phùng Tiên đã say, hắn đã thề, vô luận trả giá bao nhiêu, dù cho tìm hết chân trời góc biển, cũng phải tìm được Tịch Ly, bởi vì Tịch Ly có một cái bản lĩnh, nàng có thể làm cho An Phùng Tiên đạt được thỏa mãn chỉ trong vòng 3 phút .
Một tuần sau, An Phùng Tiên rốt cuộc có được tin tức của Tịch Ly, ở dưới vách núi Nhũ Tuyền sơn, có người phát hiện Tịch Ly, trên người nàng gãy xương mười tám chỗ, cột sống chấn thương 6 vị trí…
An Phùng Tiên không khóc, hắn vẫn rất kiên cường, nhưng trong lòng hắn rất khó chịu, không có nữ nhân nào có thể thay thế được Tịch Ly, cho nên An Phùng Tiên không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn cứu lại sinh mệnh Tịch Ly, nhưng muốn cứu Tịch Ly ngoại trừ phải có vận khí tốt ra, còn phải có tiền, rất rất nhiều tiền thuốc men.
An Phùng Tiên chỉ là một thầy giáo dạy Sử không có bao nhiêu tiền tích góp, vì trả số tiền khổng lồ chữa bệnh cho Tịch Ly, hắn bán đi căn nhà của mình, vào ở một nhà trọ dành cho người độc thân ở Bắc Loan, vì thế hắn còn thề bỏ rượu, thú vui mà hắn thích nhất.
Kỳ quái là, An Phùng Tiên ngày hôm nay không chỉ đặt một phòng cao cấp ở quán Bar Lệ Tinh, còn mua hai bình rượu đỏ Lạp Đồ loại thượng hạng.
Trường trung học phổ thông đệ nhất Bắc Loan đã hoàn thành xây dựng, vì mời chào thêm càng nhiều học sinh chất lượng tốt đăng ký học, hội khuyến học đặc biệt thuê công ty quảng cáo làm truyền thông quảng bá hình ảnh, mà công ty quảng cáo hi vọng nhà trường có thể từ trong số đông đảo học sinh trúng tuyển chọn ra một học sinh giỏi nhiều mặt, làm đại sứ hình ảnh cho trường, đồng thời lên sóng TV truyền hình, lên trang bìa tạp chí,… nhằm quảng bá tuyên truyền thu hút cho trường này.
Đi qua các vòng sơ khảo kịch liệt, Trường Bắc Loan đã tuyển ra ba mỹ nữ đỉnh cấp tiến vào vòng chung kết, phương danh của các nàng là: Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân và Bối Nhị Nhị. Khéo léo chính là, ba mỹ nữ này học cùng lớp 11, các nàng không chỉ là học sinh giỏi toàn diện, bề ngoài xuất chúng, còn là bạn thân đặc biệt của nhau.
Nửa năm trước, Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị ba người ở đại hội học sinh khuyến học thi nhảy với hai người Hình Ái Mẫn, Tịch Ly. Ngoài mặt là thi nhảy, trên thực tế là khiêu chiến với Hình Ái Mẫn cùng Tịch Ly hòng tranh dành địa vị hoa hậu giảng đường, chỉ tiếc cuối cùng họ đã thất bại trong gang tấc, mặc dù bại, nhưng là trong tư thế ngẩng cao đầu, các nàng thua không phải là ở tài nhảy nhót kém, mà là vì vóc người còn chưa nở nang bằng người ta.
Hôm nay đã là nửa năm trôi qua, ba cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, phát ra quang mang không có gì sánh kịp, nhất là bộ ngực phát dục đầy ắp phi thường, bọn họ lại đoàn kết, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, trở thành hoa hậu giảng đường mới của Trường Bắc Loan, đáng tiếc là vị trí Hoa hậu đại diện cho trường chỉ có một mà thôi, nếu muốn ở giữa các nàng chọn ra một, tuyệt đối là một công việc khó khăn.
Ba vị tiểu mỹ nữ ngoại hình đều là tóc dài xõa ngang vai, da thịt trắng như tuyết, trước lồi sau vểnh, học giỏi nhiều tài lẻ, tay nghề cao siêu. Hạ Mạt Mạt thích vận động, bình dị gần gũi, cho nên số lượng fan đông nhất; Dụ Mỹ Nhân kiêu ngạo rụt rè, không giỏi nói chuyện, cùng người ta luôn giữ một khoảng cách, cho nên lượng fan thấp nhất; mà Bối Nhị Nhị học hành ưu tú nhất, nên ít chú ý tới việc khác, có tật xấu hơi lười biếng, lượng fan nằm giữa hai người.
Các học sinh có sở thích riêng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân ra cao thấp trong 3 đóa hoa hậu giảng đường xinh đẹp, cũng bởi thời gian cấp bách, bởi vậy hội khuyến học quyết định sẽ do đại biểu các giáo viên lựa chọn, vì ý kiến của các thầy cô cũng rất quan trọng a.
Thầy Hoàng Thiện Văn ở tổ Tiếng Trung liền hết lòng với Dụ Mỹ Nhân:
– Dụ Mỹ Nhân này ngọc cốt băng cơ, khí chất u lan, vai thon chân dài, khí chất tuyệt cao như thế, ta lão Hoàng Dục Tài hơn 40 tuổi, cũng chưa từng gặp phải. Cô gái này tuy rằng cao ngạo rụt rè, đó cũng là tính nết đặc hữu của tiểu thư nhà giàu a, nghe nói cha nàng là cục trưởng cục tài chính thành phố.
Ân hiệu trưởng liên tiếp gật đầu, cải chính nói:
– Là phó cục trưởng.
Thầy Triệu Tử Kiền ở tổ Số học lên tiếng:
– Tôi cảm thấy Bối Nhị Nhị xinh đẹp là không cô nào có thể so sánh, bộ ngực nè, đường cong…nè, là hoàn mỹ nhất giữa 3 người, tôi đoán hẳn là phải cỡ 90-60-90 chứ chả chơi, đi qua tính toán, chí ít vòng 1 cũng cỡ 83cm. Bối Nhị Nhị mới hơn mười lăm tuổi, còn có thể phát dục, qua hai, ba năm sau đó càng là to hơn a.
Ân hiệu trưởng dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Triệu Tử Kiền, hỏi:
– Triệu lão sư nhất định là đoán 83cm? Mà không phải 82, hoặc là 84?
Triệu Tử Kiền lòng tin mười phần mà lập lại một lần:
– Tám mươi ba cen ti mét.
– Hắc hắc.
Lý Vĩ, ở tổ Thể dục cười lạnh một tiếng:
– Đều đã là thời đại gì rồi, bây giờ nữ nhân ngực to mông tròn, như vậy cũng không ăn thua gì rồi! tiêu chuẩn mỹ nữ hiện đại chính là rộng rãi, có cá tính, và thân thể khỏe mạnh. Các ngươi xem Hạ Mạt Mạt cặp đùi đẹp thon dài cũng biết cái gì gọi là thanh xuân sức sống, hai ngày trước nàng chạy một chiếc xe máy 250CC màu đỏ đến trường học, các học sinh vây quanh ba tầng a, đây mới là mị lực không người nào có thể so sánh. Hoàng lão sư, Triệu lão sư, các ngươi thưởng thức quá hữu hạn.
Hoàng Thiện Văn cùng Triệu Tử Kiền hai mặt nhìn nhau, mặc dù bọn hắn rất muốn phản bác tiêu chuẩn thẩm mỹ của Lý Vĩ, nhưng một bức ảnh trên bàn đã dẫn ánh mắt của mọi người.
Trong hình, Hạ Mạt Mạt vênh váo tự đắc mặc một bộ đồ màu trắng bó sát người ngồi trên chiếc xe máy màu đỏ, cặp mông yêu kiều được bao bọc bởi một cái quần jean ngắn cũn cỡn, cặp đùi đẹp trần trụi thon dài kẹp vào hông xe máy, đầu ngón chân vừa vặn chấm đất, một luồng ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên đầu gối nàng, thoa lên một tầng sáng bóng mê người cho da thịt trắng nõn nà. Nàng tư nghiên thoát tục, mặt mang vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mỉm cười, phảng phất tùy thời sẽ mời anh nào lên xe, nhưng nếu quả thật nghĩ như vậy, thì đã mười phần sai, bởi vì có rất ít nam nhân có thể tới gần nàng, càng chưa nói ngồi sau lưng nàng, ôm bờ eo nhỏ nhắn của nàng, hưởng thụ cảm giác nhiệt huyết dâng trào nhanh như điện chớp này.
Hoàng Thiện Văn đỡ đỡ cái kính đen, không nói gì.
Triệu Tử Kiền mạnh mẽ uống mấy hớp nước, cũng không có lên tiếng nữa.
Ân hiệu trưởng cầm lấy ảnh chụp, nín thở nhìn kỹ, bất giác cũng nuốt nước miếng cái ực:
– Hạ Mạt Mạt có cặp giò tỉ lệ thật tốt, cân xứng quá, hẳn là cao chừng 165cm trở lên, bằng không rất khó khống chế xe máy 250CC a.
Lý Vĩ mặt mày hớn hở:
– Tôi đã đo đạc, vừa đẹp 166cm.
Đã là ngày thứ ba, An Phùng Tiên vẫn không có tin tức của Tịch Ly, tuy rằng hắn phong lưu đa tình, nhưng Tịch Ly đột nhiên bặt vô âm tín, vẫn làm hắn thương cảm. Nữ nhân luôn thay đổi, dây là định luật thiên cổ không đổi, chỉ là An Phùng Tiên không nghĩ tới nữ nhân lại thay đổi nhanh như vậy. Hình Ái Mẫn thỉnh thoảng còn gọi điện thoại tới hỏi thăm vài câu, nhưng Tịch Ly thì giống như biến mất hẳn, mới vừa tốt nghiệp liền biến mất dạng, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chẳng bao lâu trước, Tịch mỹ nhân nũng nịu còn đang ở dưới khố quần hắn mà phát thề:
– Cả đời đều yêu An lão sư.
– Em yêu tôi là như thế này sao?
Một ngụm rượu đắng chát, An Phùng Tiên đã say, hắn đã thề, vô luận trả giá bao nhiêu, dù cho tìm hết chân trời góc biển, cũng phải tìm được Tịch Ly, bởi vì Tịch Ly có một cái bản lĩnh, nàng có thể làm cho An Phùng Tiên đạt được thỏa mãn chỉ trong vòng 3 phút .
Một tuần sau, An Phùng Tiên rốt cuộc có được tin tức của Tịch Ly, ở dưới vách núi Nhũ Tuyền sơn, có người phát hiện Tịch Ly, trên người nàng gãy xương mười tám chỗ, cột sống chấn thương 6 vị trí…
An Phùng Tiên không khóc, hắn vẫn rất kiên cường, nhưng trong lòng hắn rất khó chịu, không có nữ nhân nào có thể thay thế được Tịch Ly, cho nên An Phùng Tiên không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn cứu lại sinh mệnh Tịch Ly, nhưng muốn cứu Tịch Ly ngoại trừ phải có vận khí tốt ra, còn phải có tiền, rất rất nhiều tiền thuốc men.
An Phùng Tiên chỉ là một thầy giáo dạy Sử không có bao nhiêu tiền tích góp, vì trả số tiền khổng lồ chữa bệnh cho Tịch Ly, hắn bán đi căn nhà của mình, vào ở một nhà trọ dành cho người độc thân ở Bắc Loan, vì thế hắn còn thề bỏ rượu, thú vui mà hắn thích nhất.
Kỳ quái là, An Phùng Tiên ngày hôm nay không chỉ đặt một phòng cao cấp ở quán Bar Lệ Tinh, còn mua hai bình rượu đỏ Lạp Đồ loại thượng hạng.
Trường trung học phổ thông đệ nhất Bắc Loan đã hoàn thành xây dựng, vì mời chào thêm càng nhiều học sinh chất lượng tốt đăng ký học, hội khuyến học đặc biệt thuê công ty quảng cáo làm truyền thông quảng bá hình ảnh, mà công ty quảng cáo hi vọng nhà trường có thể từ trong số đông đảo học sinh trúng tuyển chọn ra một học sinh giỏi nhiều mặt, làm đại sứ hình ảnh cho trường, đồng thời lên sóng TV truyền hình, lên trang bìa tạp chí,… nhằm quảng bá tuyên truyền thu hút cho trường này.
Đi qua các vòng sơ khảo kịch liệt, Trường Bắc Loan đã tuyển ra ba mỹ nữ đỉnh cấp tiến vào vòng chung kết, phương danh của các nàng là: Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân và Bối Nhị Nhị. Khéo léo chính là, ba mỹ nữ này học cùng lớp 11, các nàng không chỉ là học sinh giỏi toàn diện, bề ngoài xuất chúng, còn là bạn thân đặc biệt của nhau.
Nửa năm trước, Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị ba người ở đại hội học sinh khuyến học thi nhảy với hai người Hình Ái Mẫn, Tịch Ly. Ngoài mặt là thi nhảy, trên thực tế là khiêu chiến với Hình Ái Mẫn cùng Tịch Ly hòng tranh dành địa vị hoa hậu giảng đường, chỉ tiếc cuối cùng họ đã thất bại trong gang tấc, mặc dù bại, nhưng là trong tư thế ngẩng cao đầu, các nàng thua không phải là ở tài nhảy nhót kém, mà là vì vóc người còn chưa nở nang bằng người ta.
Hôm nay đã là nửa năm trôi qua, ba cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, phát ra quang mang không có gì sánh kịp, nhất là bộ ngực phát dục đầy ắp phi thường, bọn họ lại đoàn kết, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, trở thành hoa hậu giảng đường mới của Trường Bắc Loan, đáng tiếc là vị trí Hoa hậu đại diện cho trường chỉ có một mà thôi, nếu muốn ở giữa các nàng chọn ra một, tuyệt đối là một công việc khó khăn.
Ba vị tiểu mỹ nữ ngoại hình đều là tóc dài xõa ngang vai, da thịt trắng như tuyết, trước lồi sau vểnh, học giỏi nhiều tài lẻ, tay nghề cao siêu. Hạ Mạt Mạt thích vận động, bình dị gần gũi, cho nên số lượng fan đông nhất; Dụ Mỹ Nhân kiêu ngạo rụt rè, không giỏi nói chuyện, cùng người ta luôn giữ một khoảng cách, cho nên lượng fan thấp nhất; mà Bối Nhị Nhị học hành ưu tú nhất, nên ít chú ý tới việc khác, có tật xấu hơi lười biếng, lượng fan nằm giữa hai người.
Các học sinh có sở thích riêng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân ra cao thấp trong 3 đóa hoa hậu giảng đường xinh đẹp, cũng bởi thời gian cấp bách, bởi vậy hội khuyến học quyết định sẽ do đại biểu các giáo viên lựa chọn, vì ý kiến của các thầy cô cũng rất quan trọng a.
Thầy Hoàng Thiện Văn ở tổ Tiếng Trung liền hết lòng với Dụ Mỹ Nhân:
– Dụ Mỹ Nhân này ngọc cốt băng cơ, khí chất u lan, vai thon chân dài, khí chất tuyệt cao như thế, ta lão Hoàng Dục Tài hơn 40 tuổi, cũng chưa từng gặp phải. Cô gái này tuy rằng cao ngạo rụt rè, đó cũng là tính nết đặc hữu của tiểu thư nhà giàu a, nghe nói cha nàng là cục trưởng cục tài chính thành phố.
Ân hiệu trưởng liên tiếp gật đầu, cải chính nói:
– Là phó cục trưởng.
Thầy Triệu Tử Kiền ở tổ Số học lên tiếng:
– Tôi cảm thấy Bối Nhị Nhị xinh đẹp là không cô nào có thể so sánh, bộ ngực nè, đường cong…nè, là hoàn mỹ nhất giữa 3 người, tôi đoán hẳn là phải cỡ 90-60-90 chứ chả chơi, đi qua tính toán, chí ít vòng 1 cũng cỡ 83cm. Bối Nhị Nhị mới hơn mười lăm tuổi, còn có thể phát dục, qua hai, ba năm sau đó càng là to hơn a.
Ân hiệu trưởng dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Triệu Tử Kiền, hỏi:
– Triệu lão sư nhất định là đoán 83cm? Mà không phải 82, hoặc là 84?
Triệu Tử Kiền lòng tin mười phần mà lập lại một lần:
– Tám mươi ba cen ti mét.
– Hắc hắc.
Lý Vĩ, ở tổ Thể dục cười lạnh một tiếng:
– Đều đã là thời đại gì rồi, bây giờ nữ nhân ngực to mông tròn, như vậy cũng không ăn thua gì rồi! tiêu chuẩn mỹ nữ hiện đại chính là rộng rãi, có cá tính, và thân thể khỏe mạnh. Các ngươi xem Hạ Mạt Mạt cặp đùi đẹp thon dài cũng biết cái gì gọi là thanh xuân sức sống, hai ngày trước nàng chạy một chiếc xe máy 250CC màu đỏ đến trường học, các học sinh vây quanh ba tầng a, đây mới là mị lực không người nào có thể so sánh. Hoàng lão sư, Triệu lão sư, các ngươi thưởng thức quá hữu hạn.
Hoàng Thiện Văn cùng Triệu Tử Kiền hai mặt nhìn nhau, mặc dù bọn hắn rất muốn phản bác tiêu chuẩn thẩm mỹ của Lý Vĩ, nhưng một bức ảnh trên bàn đã dẫn ánh mắt của mọi người.
Trong hình, Hạ Mạt Mạt vênh váo tự đắc mặc một bộ đồ màu trắng bó sát người ngồi trên chiếc xe máy màu đỏ, cặp mông yêu kiều được bao bọc bởi một cái quần jean ngắn cũn cỡn, cặp đùi đẹp trần trụi thon dài kẹp vào hông xe máy, đầu ngón chân vừa vặn chấm đất, một luồng ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên đầu gối nàng, thoa lên một tầng sáng bóng mê người cho da thịt trắng nõn nà. Nàng tư nghiên thoát tục, mặt mang vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mỉm cười, phảng phất tùy thời sẽ mời anh nào lên xe, nhưng nếu quả thật nghĩ như vậy, thì đã mười phần sai, bởi vì có rất ít nam nhân có thể tới gần nàng, càng chưa nói ngồi sau lưng nàng, ôm bờ eo nhỏ nhắn của nàng, hưởng thụ cảm giác nhiệt huyết dâng trào nhanh như điện chớp này.
Hoàng Thiện Văn đỡ đỡ cái kính đen, không nói gì.
Triệu Tử Kiền mạnh mẽ uống mấy hớp nước, cũng không có lên tiếng nữa.
Ân hiệu trưởng cầm lấy ảnh chụp, nín thở nhìn kỹ, bất giác cũng nuốt nước miếng cái ực:
– Hạ Mạt Mạt có cặp giò tỉ lệ thật tốt, cân xứng quá, hẳn là cao chừng 165cm trở lên, bằng không rất khó khống chế xe máy 250CC a.
Lý Vĩ mặt mày hớn hở:
– Tôi đã đo đạc, vừa đẹp 166cm.