Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 155 : Lần này xem mày chết thế nào?

Ngày đăng: 08:43 27/06/20

An Phùng Tiên rất xúc động, hắn hiểu sự vĩ đại của một vị mẫu thân, ngẫm lại chính bản thân sinh ra đã không có mẹ, hắn nhất thời cảm xúc, thật muốn ôm mợ Trương một cái, nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua nàng ra tay giết chết Bối Tĩnh Phương rất lạnh lùng, An Phùng Tiên liền sợ hãi trong lòng, bỏ đi ý niệm thân cận cùng mợ Trương trong đầu.

– Ân.

Mợ Trương lên tiếng, lại chậm rãi nằm xuống.Mưa vẫn rơi, An Phùng Tiên chui vào trong xe, khỏi động động cơ.Đột nhiên, hắn thấy một cái bóng người lảo đảo chắn trước xe, An Phùng Tiên vừa nhìn, nhất thời cảm thấy ngoài ý muốn, bóng người này lại chính là là lão nhân ngày hôm qua gặp tại bờ sông Bạch thủy, lão nhân nhìn thấy An Phùng Tiên, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, lập tức cười toe toét lộ ra hàm răng không có răng.

An Phùng Tiên hô to:

– Lão bá, sao lại trùng hợp như vậy, ông ở nơi này làm cái gì?

– Tìm người.

Lão nhân chống đi bằng một cây dù, cái dù này ngày hôm qua An Phùng Tiên đã thấy, khi đó còn cười nhạo lão nhân, hôm nay lại vừa vặn dùng tới nó, An Phùng Tiên không khỏi âm thầm bội phục, chỉ là cây dù quá lớn, gió lại to An Phùng Tiên lo lắng lão nhân không cầm nổi.

– Đã tìm được chưa?

An Phùng Tiên hỏi.Lão nhân lắc đầu:

– Không có tìm đc.

– Vậy ông chậm rãi tìm đi, tôi ở ngay đây, có thời gian ông hãy đi tìm tôi, tôi sẽ mời ông uống rượu.

An Phùng Tiên chỉ về phía căn nhà Bối gia, có lẽ cảm giác hữu duyên cùng lão nhân, hắn thật muốn mời lão nhân uống chén rượu Bối Nhĩ Lạp Đồ, chỉ là lo lắng sau khi An Viện Viện tỉnh lại không thấy được hắn, An Phùng Tiên nhanh chóng cáo từ cùng lão nhân.

– Ta biết, ta nhận ra xe của cậu.

Lão nhân mỉm cười.

– Hẹn gặp lại.

An Phùng Tiên phất tay một cái.

– Bye.

Lão nhân cũng phất tay, An Phùng Tiên phát hiện cái tay còn lại của lão nhân cầm cán dù rất vững vàng, hắn âm thầm lấy làm kỳ, quay cửa xe lên, chiếc xe rất nhanh thì lao đi. Mới chạy được hai trăm mét, An Phùng Tiên chợt nhớ tới người lão nhân muốn tìm là An Bá Niên, An Bá Niên này không phải là An Bá Niên mà mợ Trương nói chứ? An Phùng Tiên tinh tường nhớ kỹ trượng phu của mợ Trương cũng tên là An Bá Niên.An Phùng Tiên không có dừng xe, hắn phải chạy về nhà lấy quần áo, nếu mà người lão nhân kia tìm là An Bá Niên mà mợ Trương nói, như vậy bọn họ nhất định có thể gặp lại, bởi vì mợ Trương đang ở nhà.An Phùng Tiên hưng phấn lấy điện thoại di động ra, hắn muốn nói cho mợ Trương, có người đang tìm An Bá Niên, lúc này, An Phùng Tiên mới phát hiện điện thoại di động đã tắt máy, đó là tối hôm qua vì để tránh cho có điện thoại ầm ĩ ảnh hưởng tới giấc ngủ của An Viện Viện. Hắn mới vừa bật nguồn mobile lên, số điện thoại của Dụ Mạn Đình đã ngay lập tức gọi đến.

– Tại sao cậu lại tắt máy nha?

Dụ Mạn Đình rống to vô cùng.An Phùng Tiên không biết giải thích như thế nào, hắn ôn nhu nói:

– Tôi hiện tại đang về chỗ ký túc xá lấy quần áo.

Dụ Mạn Đình không chút do dự nói:

– Vậy cậu cũng mang tôi theo chung đi.

… Đọc truyện tại website: MyTruyen. com

Mưa càng rơi xuống càng lớn.An Phùng Tiên chờ Dụ Mạn Đình tại cửa trường THPT Bắc Loan, trên người bị nước mưa dính ướt không ít. Dụ Mạn Đình lại không thèm cố kỵ gì nữa, giang hai cánh tay ôm lấy An Phùng Tiên nói:

– Cậu cả đêm không về, làm tôi sợ muốn chết, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?

An Phùng Tiên ôn nhu hôn một cái vào trán Dụ Mạn Đình:

– Bối Tĩnh Phương đã chết.

Dụ Mạn Đình toàn thân run một cái:

– Viện Viện thì sao?

An Phùng Tiên than nhẹ:

– Bị dọa cho sợ.

Dụ Mạn Đình lo lắng hỏi:

– Còn có ai khác biết không?

An Phùng Tiên gật đầu:

– Ân, mợ Trương biết, bởi vì là mợ Trương là người giết Bối Tĩnh Phương. Lúc đó Bối Tĩnh Phương muốn giết tôi, mà tôi vừa vặn đang chịch Viện tỷ, mợ Trương lo Bối Tĩnh Phương sẽ ngộ sát Viện Viện tỷ, nên dứt khoát giết Bối Tĩnh Phương rồi.

– Cái gì?

Dụ Mạn Đình quả thực khó có thể tin được.

– Hết hồn chưa?

Mợ Trương lại là thân sinh mẫu thân của Viện Viện tỷ nữa á.An Phùng Tiên xoa xoa nước mưa trên mặt Dụ Mạn Đình.Dụ Mạn Đình ngạc nhiên đến mức hầu như nói năng lộn xộn

– Cái gì? Tiện… Nữ nhân đó là mẫu thân của Viện Viện?

– Chuẩn éo cần chỉnh.

Tâm tình An Phùng Tiên lúc này càng khó có thể hình dung là cái gì, ở sâu trong nội tâm, hắn cũng cho rằng mợ Trương là kẻ ti tiện, nhưng mợ Trương ti tiện đó trước đây đã bú cu cho An Phùng Tiên hắn, đã là sự thực không cách nào trốn tránh.Dụ Mạn Đình hỏi:

– Thực sự là thật không thể tin được, hiện tại các nàng đang ở đâu?

An Phùng Tiên mỉm cười nói:

– Mợ Trương đang coi chừng An Viện Viện, tôi muốn chạy về nhà lấy một ít quần áo, trên người mồ hôi nhiều quá, tại đào đất chôn á. Hôi hem?

Dụ Mạn Đình hờn dỗi:

– Tôi làm sao lại ghét mùi cậu chứ?

An Phùng Tiên nhéo vặn cái mũi của Dụ Mạn Đình:

– Đi, vào nhà tôi đi.

– Ân, bất quá nói trước rồi nha, cậu không thể đụng vào tôi, bụng dưới căng quá, hẳn là sắp tới kỳ.. nghỉ lễ rồi.Dụ Mạn Đình nói vừa là cảnh cáo lại là vừa dụ dỗ. Mỗi lần nghênh tiếp ánh mắt nóng bỏng của An Phùng Tiên này, trái tim Dụ Mạn Đình tựa như thiếu nữ hoài xuân vậy, cứ đập bình bịch.

– Phải không?

An Phùng Tiên nhìn cặp mông căng tròn của Dụ Mạn Đình cười xấu xa.Chiếc xe XK chậm rãi tiến vào THPT Bắc Loan, An Phùng Tiên vừa chạy đường vòng, cố ý đi qua phòng làm việc của hiệu trưởng sau đó, dừng xe ở trước khu nhà trọ, có người thấy An lão sư mang theo một thiếu phụ xinh đẹp đi vào trong KTX, bọn họ nhất định đang suy nghĩ thiếu phụ xinh đẹp này là ai? Cùng An lão sư là quan hệ như thế nào?An Phùng Tiên biết, không tới 3 phút sau, hiệu trưởng Ân đã biết được rõ mồn một hành tung của hắn, An Phùng Tiên là cố ý muốn cho hiệu trưởng Ân biết An Phùng Tiên hắn mang về nhà một nữ nhân xinh đẹp.

– Một thiếu phụ xinh đẹp à?Nhận được báo cáo. Hiệu trưởng Ân nghi hoặc không giải thích được, nghĩ thầm:

– Thiếu phụ xinh đẹp đó chẳng lẽ là Bối phu nhân? An Phùng Tiên thực sự là ăn gan báo rồi, xin nghỉ không đi dạy, dĩ nhiên là vì câu dẫn lão bà của người khác, câu dẫn lão bà của mình thì thôi. Lại còn câu dẫn vợ Bối Tĩnh Phương mang về nhà chịch, ha ha ha. An Phùng Tiên nha An Phùng Tiên, lần này xem mày chết như thế nào!