Thầy Giáo Lưu Manh
Chương 221 : Diễn kịch
Ngày đăng: 08:44 27/06/20
Dương Hồng Lễ rất tán thành:
– Không có biện pháp, ai bảo tôi yêu vợ tôi đâu nè.
An Phùng Tiên chỉ cảm giác tay chân mình bỗng lạnh lẽo:
– Chu Sắc có thể gả cho cậu, loại nam nhân này thật là phúc khí của nàng rồi.
Dương Hồng Lễ híp mắt lại:
– Kỳ thực, nàng quen biết cậu mới là phúc khí của nàng, Chu Sắc nói An lão sư trước đây rất chiếu cố nàng, cho nên lần này cũng xin mời An lão sư lại chiếu cố một lần.
An Phùng Tiên rất bất đắc dĩ:
– Xem ra tôi muốn không chiếu cố cũng không được.
Dương Hồng Lễ lắc đầu, nói đến đạo lý làm người:
– An lão sư, có một câu nói nói như vậy: “Độc Nhạc Nhạc (vui một mình) không bằng Chúng Nhạc Nhạc (vui cả làng).”
– Ha ha… Có đạo lý.
An Phùng Tiên cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn đi đâu kiếm một tỷ đâu nè? Đây không phải là tiền VNĐ, là đô la Hồng Kông. Tiền tranh cử hiệu trưởng 200 triệu còn thiếu chết mẹ, hết lần này tới lần khác thằng Dương Hồng Lễ đòi 1 tỷ. ĐCMM!!
– Ha ha…
Dương Hồng Lễ cười rất vui vẻ.
…
Bàn tay trắng nõn nà của Trương Mân, rất gợi cảm, rất ôn nhu, làm cho người ta có xung động muốn sờ thử.
Lúc An Phùng Tiên đi tới phòng bệnh thì, Trương Mân đang lau mồ hôi trán cho Hạ Đoan Nghiễn.
– Bệnh tình của Hạ tiên sinh lại nặng lên?
An Phùng Tiên hỏi.
Trương Mân ôn nhu nói:
– Không phải, ông ấy gần nhất luôn mở thấy ác mộng. Mới vừa uống một chút thuốc liền đang ngủ, đại khái lại đang gặp ác mộng, cho nên đổ mồ hôi.
An Phùng Tiên nhỏ giọng tán thán:
– Cô thật cẩn thận tỉ mỉ.
Trương Mân ngọt ngào cười:
– Ông ta dù sao cũng là nam nhân của tôi.
An Phùng Tiên khen ngợi nói:
– Cô lòng tốt như vậy, nhất định có hảo báo.
Trương Mân yếu ớt thở dài:
– Tôi cũng không trông cậy vào có hảo báo gì, chỉ cần nữ nhân kia không đến chọc giận Đoan nghiễn, tôi đã cảm thấy mỹ mãn.
An Phùng Tiên lập tức hiểu rõ:
– Giang Dung?
Trương Mân nhẹ nhàng gật đầu:
– Ân, tuần lễ trước nàng tới thăm Đoan nghiễn, cũng không biết nói gì đó, Đoan nghiễn liền bắt đầu gặp ác mộng, mơ có người muốn giết ông ta, đều một tuần lễ, Đoan nghiễn vẫn còn mơ thấy ác mộng, tối hôm qua giằng co cả đêm đều không ngủ ngon, sáng sớm tinh thần rất kém cỏi, ngày hôm nay bác sĩ cho một chút thuốc ngủ, hi vọng ông ấy có thể nghỉ ngơi thật tốt.
An Phùng Tiên an ủi:
– Cô thật cực khổ.
Trương Mân nhẹ nhàng lắc đầu:
– Không có việc gì.
An Phùng Tiên ngưng mắt nhìn Trương Mân chỉ chốc lát:
– Tôi cho cô biết, quả thật có người muốn giết Hạ tiên sinh. Nếu như Hạ tiên sinh vừa chết, sẽ chỉ có lợi đối với Giang Dung, bởi vì nàng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Hạ Đoan Nghiễn, hết thảy tài sản sẽ do nàng chi phối và kế thừa, mà Trương Mân tiểu thư sẽ không thu hoạch được gì, cô và con cô sẽ như chó hoang, đi khắp nơi ăn xin, cô có nguyện ý không?
Ánh mắt Trương Mân bao hàm khát vọng, cũng bao hàm sợ hãi:
– Không, tôi đương nhiên không muốn, tôi không có lòng tham, tôi chỉ muốn thứ tôi nên có được.
– Ân.
An Phùng Tiên gật đầu:
– Cô quả thực nên có được thứ cô đáng có, cho nên khi người khác không muốn đưa cho cô, cô phải đoạt lại; nếu mà cô không có năng lực đoạt lại, hãy tìm một người có năng lực giúp cô. Tôi, là người có thể giúp cô, cho nên cô nhất thiết phải tín nhiệm tôi, bởi vì cô không có lựa chọn nào khác.
Trương Mân cầu xin:
– Tôi trăm phần trăm tin tưởng anh.
An Phùng Tiên nhàn nhạt nói:
– Vậy thì làm theo ý của tôi mau.
– Ân.
Trương Mân mong đợi mà gật đầu.
– Vậy cởi quần lo̶t̶"̶ ra.
An Phùng Tiên dùng khẩu khí không thể nghi ngờ mệnh lệnh.
– A đụ?
Trương Mân ngẩn ra.
– Nhớ kỹ lời tôi, cô nhất thiết phải tín nhiệm tôi.
Ánh mắt An Phùng Tiên băng lãnh.
Trương Mân do dự một chút, thực sự lột đi nội khố từ trong váy, một cái quần lo̶t̶"̶ màu đen tơ tằm.
Ánh mắt An Phùng Tiên vẫn như cũ băng lãnh:
– Thuận tiện cởi luôn cúc áo sơmi ra.
Trương Mân mại lần nữa không có bao nhiêu do dự, nàng thuận theo mà cởi nút áo sơ mi trắng, lộ ra nịt nhũ hoa tơ tằm màu đen, nhũ hoa của nàng no đủ thẳng cứng.
– Nhũ phong rất đẹp, Hạ Đoan Nghiễn thật biết chọn nữ nhân.
An Phùng Tiên nở nụ cười, cười đến rất quỷ dị, hắn từ trong mắt Trương Mân đã đọc ra một loại tín niệm của nữ nhân vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn, khi gặp phải sinh tử lựa chọn, nữ nhân càng chấp nhất hơn so với nam nhân.
Trương Mân rất bình tĩnh nói:
– Anh muốn chịch ở chỗ này à? Tôi lo lắng bị Đoan nghiễn thấy, đivào toilet sao?.
An Phùng Tiên nhào tới Trương Mân, đưa tay sờ sờ gương mặt đỏ thắm của nàng:
– Đương nhiên phải chịch, nhưng không phải là hiện tại, hiện tại cô nhất thiết phải giúp tôi một chuyện.
Trương Mân thật bất ngờ:
– Giúp cái gì?
– Mặc vào.
An Phùng Tiên xuất ra một bộ đồ blue trắng của hộ sĩ, có mũ hộ sĩ, còn có một cái khẩu trang y tế màu trắng.
…
– Ba em thực sự rất nguy hiểm sao?
Hạ Mạt Mạt bi thương mà nhìn phụ thân Hạ Đoan Nghiễn trên giường bệnh.
– Đúng vậy, trạng thái hôn mê, hiện tại nhất định phải kích thích ông ta, để cho ông ấy khôi phục tri giác.
An Phùng Tiên cũng giả vờ rất bi thương.
– Kích thích kiểu gì vậy nè?
Hạ Mạt Mạt bất lực mà nhìn hộ sĩ đang mang khẩu trang cùng An Phùng Tiên.
An Phùng Tiên giải thích:
– Ba em quan tâm đến em nhất, cho nên mọi cử động của em có thể làm tri giác của ông ấy tỉnh lại.
Hạ Mạt Mạt cái hiểu cái không:
– Em bây giờ đang ở bên người ba nè.
An Phùng Tiên lắc đầu:
– Thiếu, nhất thiết phải làm ra một việc có thể kích thích ba em mới có tác dụng.
Hạ Mạt Mạt nghi hoặc không giải thích được:
– Làm chuyện gì đây?
An Phùng Tiên cười khổ:
– Muốn kích thích được ba em, nhất định phải đánh em, mắng em, khi dễ em, đương nhiên những thứ này đều là giả vờ, bất quá bác sĩ hi vọng em có thể phối hợp trị liệu, như vậy bệnh tình của ba em mới có chuyển biến tốt, em có nguyện ý không?
Hạ Mạt Mạt hiểu:
– Em nguyện ý, thầy đánh em, mắng em, khi dễ em đi, em đồng ý phối hợp với bác sĩ.
An Phùng Tiên xoa xoa hai tay, dường như rất thẹn thùng:
– Vậy An lão sư sẽ giả bộ khi dễ em, vì để làm cho thật nhất, An lão sư sẽ tận lực thô lỗ một chút, Mạt Mạt đừng nóng giận đó nhé.
– Không có biện pháp, ai bảo tôi yêu vợ tôi đâu nè.
An Phùng Tiên chỉ cảm giác tay chân mình bỗng lạnh lẽo:
– Chu Sắc có thể gả cho cậu, loại nam nhân này thật là phúc khí của nàng rồi.
Dương Hồng Lễ híp mắt lại:
– Kỳ thực, nàng quen biết cậu mới là phúc khí của nàng, Chu Sắc nói An lão sư trước đây rất chiếu cố nàng, cho nên lần này cũng xin mời An lão sư lại chiếu cố một lần.
An Phùng Tiên rất bất đắc dĩ:
– Xem ra tôi muốn không chiếu cố cũng không được.
Dương Hồng Lễ lắc đầu, nói đến đạo lý làm người:
– An lão sư, có một câu nói nói như vậy: “Độc Nhạc Nhạc (vui một mình) không bằng Chúng Nhạc Nhạc (vui cả làng).”
– Ha ha… Có đạo lý.
An Phùng Tiên cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn đi đâu kiếm một tỷ đâu nè? Đây không phải là tiền VNĐ, là đô la Hồng Kông. Tiền tranh cử hiệu trưởng 200 triệu còn thiếu chết mẹ, hết lần này tới lần khác thằng Dương Hồng Lễ đòi 1 tỷ. ĐCMM!!
– Ha ha…
Dương Hồng Lễ cười rất vui vẻ.
…
Bàn tay trắng nõn nà của Trương Mân, rất gợi cảm, rất ôn nhu, làm cho người ta có xung động muốn sờ thử.
Lúc An Phùng Tiên đi tới phòng bệnh thì, Trương Mân đang lau mồ hôi trán cho Hạ Đoan Nghiễn.
– Bệnh tình của Hạ tiên sinh lại nặng lên?
An Phùng Tiên hỏi.
Trương Mân ôn nhu nói:
– Không phải, ông ấy gần nhất luôn mở thấy ác mộng. Mới vừa uống một chút thuốc liền đang ngủ, đại khái lại đang gặp ác mộng, cho nên đổ mồ hôi.
An Phùng Tiên nhỏ giọng tán thán:
– Cô thật cẩn thận tỉ mỉ.
Trương Mân ngọt ngào cười:
– Ông ta dù sao cũng là nam nhân của tôi.
An Phùng Tiên khen ngợi nói:
– Cô lòng tốt như vậy, nhất định có hảo báo.
Trương Mân yếu ớt thở dài:
– Tôi cũng không trông cậy vào có hảo báo gì, chỉ cần nữ nhân kia không đến chọc giận Đoan nghiễn, tôi đã cảm thấy mỹ mãn.
An Phùng Tiên lập tức hiểu rõ:
– Giang Dung?
Trương Mân nhẹ nhàng gật đầu:
– Ân, tuần lễ trước nàng tới thăm Đoan nghiễn, cũng không biết nói gì đó, Đoan nghiễn liền bắt đầu gặp ác mộng, mơ có người muốn giết ông ta, đều một tuần lễ, Đoan nghiễn vẫn còn mơ thấy ác mộng, tối hôm qua giằng co cả đêm đều không ngủ ngon, sáng sớm tinh thần rất kém cỏi, ngày hôm nay bác sĩ cho một chút thuốc ngủ, hi vọng ông ấy có thể nghỉ ngơi thật tốt.
An Phùng Tiên an ủi:
– Cô thật cực khổ.
Trương Mân nhẹ nhàng lắc đầu:
– Không có việc gì.
An Phùng Tiên ngưng mắt nhìn Trương Mân chỉ chốc lát:
– Tôi cho cô biết, quả thật có người muốn giết Hạ tiên sinh. Nếu như Hạ tiên sinh vừa chết, sẽ chỉ có lợi đối với Giang Dung, bởi vì nàng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Hạ Đoan Nghiễn, hết thảy tài sản sẽ do nàng chi phối và kế thừa, mà Trương Mân tiểu thư sẽ không thu hoạch được gì, cô và con cô sẽ như chó hoang, đi khắp nơi ăn xin, cô có nguyện ý không?
Ánh mắt Trương Mân bao hàm khát vọng, cũng bao hàm sợ hãi:
– Không, tôi đương nhiên không muốn, tôi không có lòng tham, tôi chỉ muốn thứ tôi nên có được.
– Ân.
An Phùng Tiên gật đầu:
– Cô quả thực nên có được thứ cô đáng có, cho nên khi người khác không muốn đưa cho cô, cô phải đoạt lại; nếu mà cô không có năng lực đoạt lại, hãy tìm một người có năng lực giúp cô. Tôi, là người có thể giúp cô, cho nên cô nhất thiết phải tín nhiệm tôi, bởi vì cô không có lựa chọn nào khác.
Trương Mân cầu xin:
– Tôi trăm phần trăm tin tưởng anh.
An Phùng Tiên nhàn nhạt nói:
– Vậy thì làm theo ý của tôi mau.
– Ân.
Trương Mân mong đợi mà gật đầu.
– Vậy cởi quần lo̶t̶"̶ ra.
An Phùng Tiên dùng khẩu khí không thể nghi ngờ mệnh lệnh.
– A đụ?
Trương Mân ngẩn ra.
– Nhớ kỹ lời tôi, cô nhất thiết phải tín nhiệm tôi.
Ánh mắt An Phùng Tiên băng lãnh.
Trương Mân do dự một chút, thực sự lột đi nội khố từ trong váy, một cái quần lo̶t̶"̶ màu đen tơ tằm.
Ánh mắt An Phùng Tiên vẫn như cũ băng lãnh:
– Thuận tiện cởi luôn cúc áo sơmi ra.
Trương Mân mại lần nữa không có bao nhiêu do dự, nàng thuận theo mà cởi nút áo sơ mi trắng, lộ ra nịt nhũ hoa tơ tằm màu đen, nhũ hoa của nàng no đủ thẳng cứng.
– Nhũ phong rất đẹp, Hạ Đoan Nghiễn thật biết chọn nữ nhân.
An Phùng Tiên nở nụ cười, cười đến rất quỷ dị, hắn từ trong mắt Trương Mân đã đọc ra một loại tín niệm của nữ nhân vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn, khi gặp phải sinh tử lựa chọn, nữ nhân càng chấp nhất hơn so với nam nhân.
Trương Mân rất bình tĩnh nói:
– Anh muốn chịch ở chỗ này à? Tôi lo lắng bị Đoan nghiễn thấy, đivào toilet sao?.
An Phùng Tiên nhào tới Trương Mân, đưa tay sờ sờ gương mặt đỏ thắm của nàng:
– Đương nhiên phải chịch, nhưng không phải là hiện tại, hiện tại cô nhất thiết phải giúp tôi một chuyện.
Trương Mân thật bất ngờ:
– Giúp cái gì?
– Mặc vào.
An Phùng Tiên xuất ra một bộ đồ blue trắng của hộ sĩ, có mũ hộ sĩ, còn có một cái khẩu trang y tế màu trắng.
…
– Ba em thực sự rất nguy hiểm sao?
Hạ Mạt Mạt bi thương mà nhìn phụ thân Hạ Đoan Nghiễn trên giường bệnh.
– Đúng vậy, trạng thái hôn mê, hiện tại nhất định phải kích thích ông ta, để cho ông ấy khôi phục tri giác.
An Phùng Tiên cũng giả vờ rất bi thương.
– Kích thích kiểu gì vậy nè?
Hạ Mạt Mạt bất lực mà nhìn hộ sĩ đang mang khẩu trang cùng An Phùng Tiên.
An Phùng Tiên giải thích:
– Ba em quan tâm đến em nhất, cho nên mọi cử động của em có thể làm tri giác của ông ấy tỉnh lại.
Hạ Mạt Mạt cái hiểu cái không:
– Em bây giờ đang ở bên người ba nè.
An Phùng Tiên lắc đầu:
– Thiếu, nhất thiết phải làm ra một việc có thể kích thích ba em mới có tác dụng.
Hạ Mạt Mạt nghi hoặc không giải thích được:
– Làm chuyện gì đây?
An Phùng Tiên cười khổ:
– Muốn kích thích được ba em, nhất định phải đánh em, mắng em, khi dễ em, đương nhiên những thứ này đều là giả vờ, bất quá bác sĩ hi vọng em có thể phối hợp trị liệu, như vậy bệnh tình của ba em mới có chuyển biến tốt, em có nguyện ý không?
Hạ Mạt Mạt hiểu:
– Em nguyện ý, thầy đánh em, mắng em, khi dễ em đi, em đồng ý phối hợp với bác sĩ.
An Phùng Tiên xoa xoa hai tay, dường như rất thẹn thùng:
– Vậy An lão sư sẽ giả bộ khi dễ em, vì để làm cho thật nhất, An lão sư sẽ tận lực thô lỗ một chút, Mạt Mạt đừng nóng giận đó nhé.