Thầy Giáo Lưu Manh
Chương 24 : Lại tới phá bĩnh
Ngày đăng: 08:40 27/06/20
Hiệu trưởng Ân đương nhiên cũng biết Lan Tiểu Nhân đã phát hiện bí mật của hắn, hắn đặt ra thỏa hiệp, chỉ cần không ly hôn, Hiệu trưởng Ân đáp ứng không chạm vào Lan Tiểu Nhân, mỗi tháng còn xuất ra một phần lớn tiền từ trong thu nhập khổng lồ của hắn giao cho Lan Tiểu Nhân, ngoài mặt là bảo tồn mặt mũi, trên thực tế là muốn giam lỏng Lan Tiểu Nhân, nếu mà ly hôn, bí mật này sẽ bị tiết lộ ra ngoài mất.
Mới ba mươi tuổi, Lan Tiểu Nhân vốn phong nhã thành thục đã quen làm phu nhân hiệu trưởng, trước khi tìm được nơi chốn dựa vào, nàng nguyện ý tiếp tục sống trong giàu có nhung lụa, cho nên giữa nàng và Hiệu trưởng Ân kỳ thực chỉ còn lại có danh nghĩa phu thê mà thôi.
Giữa Vương Tuyết Nhung và trượng phu cũng vậy, không sai biệt lắm còn lại danh nghĩa phu thê, bất đồng cùng Hiệu trưởng Ân là, chồng của Vương Tuyết Nhung thành thật chịu khó, chỉ bởi vì năng lực tình dụ̶c̶ quá thấp, mới bóp chết hạnh phúc. Trước đây Vương Tuyết Nhung có thể chịu đựng được, nhưng tình dụ̶c̶ cuộn trào mãnh liệt kèm theo sự xuất hiện của An Phùng Tiên, đã làm cho nàng phản bội trượng phu.
Nữ nhân phản bội nam nhân thường thường là sẽ tích lũy, thời gian tích lũy càng dài, phản bội lại càng triệt để, cho nên trong nội tâm Vương Tuyết Nhung không có bao nhiêu hổ thẹn, nàng nghĩ, nếu đã phản bội, thì một lần hay một trăm lần cũng không có gì khác nhau, cho nên Vương Tuyết Nhung quyết định sẽ thất thân cho Hiệu trưởng Ân, đổi lấy một căn nhà ở thư thích, để cho con mình có cái nhà tốt hơn.
Đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, trong phòng làm việc hiệu trưởng ngay cả cửa sổ cũng đóng rồi, Vương Tuyết Nhung có cảm giác hít thở không thông, ánh mắt Hiệu trưởng Ân tham lam hèn mọn khiến nàng không biết làm thế nào, huống chi Hiệu trưởng Ân đã cởi quần áo ra, chỉ còn lại có một cái quần lo̶t̶"̶, nhìn mớ xương sườn như dao găm lòi ra rõ ràng, khi hắn hít thở yết hầu phát sinh ra những âm hưởng quái dị. Vương Tuyết Nhung muốn ói, đáng tiếc vì căn nhà, nàng phải chịu đựng sự sỉ nhục này.
Thấy Vương Tuyết Nhung còn đang do dự, trong lòng Hiệu trưởng Ân rất gấp:
– Cô giáo Vương, em hãy yên tâm, đang trong thời gian đi học không ai tới quấy rầy chúng ta đâu, ha haa…
– Trước tiên hãy trả nội y cho tôi.
Vương Tuyết Nhung chán ghét đến cực điểm, ngọc thủ(tay) duỗi một cái. Hiệu trưởng Ân thấy thế vội vàng từ trong ngăn kéo lấy ra nịt ngực của Vương Tuyết Nhung, mò mẫm một lúc lâu, mới đưa cho Vương Tuyết Nhung.
Cất xong nịt ngực, Vương Tuyết Nhung hận hận nói:
– Hiệu trưởng Ân, tôi chỉ đáp ứng ông lúc này đây, cũng chỉ có lúc này mà thôi, sau này ông đừng dây dưa tôi nữa.
Hiệu trưởng Ân gật đầu cười quái dị:
– Ha ha… Đâu có, nào có, anh đáp ứng em mà.
Vương Tuyết Nhung đương nhiên không tin lời Hiệu trưởng Ân nói, tim nàng đập dồn dập một cái:
– Không được, ông phải tự tay viết viết xong đơn đề cử, trong đó ký túc xá xây mới sẽ có suất của tôi, tôi không cần căn tốt nhất, chỉ cần có thể được phân một căn nhà là đã thỏa mãn rồi.
– Ha ha… Em yên tâm, anh đã sớm viết xong, anh cũng biết Cô giáo Vương có yêu cầu này mà.
Hiệu trưởng Ân dường như sớm đã có chuẩn bị, hắn xuất ra một tờ giấy cam kết cho Vương Tuyết Nhung từ trong ngăn kéo tủ, phía trên còn ký tên mình vào đó.
Vương Tuyết Nhung tiếp nhận giấy ghi chép, không có do dự nữa, nàng hi vọng cơn ác mộng này kết thúc nhanh lên một chút:
– Vậy thì… nhanh lên một chút.
Hiệu trưởng Ân kéo xuống nội khố, dương dương đắc ý hỏi:
– Ha ha ha… Cô giáo Vương đừng nóng vội, anh nhất định sẽ thỏa mãn của em, em hãy nhìn bảo bối của anh nè, có đủ to hay không? Có đủ làm cho em lên đỉnh hay không? Ha hả a…
Vương Tuyết Nhung nổi giận:
– Hạ lưu.
– Ở trước mặt Cô giáo Vương xinh đẹp, mọi nam nhân đều sẽ trở thành hạ lưu, ha ha… Cô giáo Vương, em thật là đẹp, bộ ngực vừa lớn lại vừa căng tròn,đầu nhũ hoa lại nhọn, nào em hãy nhanh cởi quần áo, để cho ca ca hảo hảo thương yêu em nào.
Nước bọt của Hiệu trưởng Ân hầu như tràn ra khóe miệng, Vương Tuyết Nhung cởi ra cúc áo thì, Hiệu trưởng Ân đắc ý vênh váo len lén liếc nhìn vào chiếc camera nhỏ đã giấu kín, đây là camera hiện đại nhất từ Đức nhập về, camera sáng đèn đỏ, biểu hiện là đang ở trạng thái làm việc ghi hình, có người nói camera này mắc tiền, hình ảnh ghi lại có thể thấy rõ cả lỗ chân lông a.
Nhìn thấy cái bụng tuyết trắng của Vương Tuyết Nhung, Hiệu trưởng Ân lơ đãng lộ ra một tia cười nhạt, hắn thấy, đây hết thảy chỉ là bắt đầu, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha Vương Tuyết Nhung chứ? É hé hé…
… …!
– Phanh! Phanh! Phanh!
Đột nhiên trong phòng lại truyền đến một trận gõ cửa dồn dập:
– Hiệu trưởng có ở đây không?
An Phùng Tiên hơi quá đáng, tiếng đập cửa của hắn vừa nhanh vừa mạnh, cứ như muốn gõ nát cánh cửa vậy, rất không lễ phép.
Nếu mà trên người Hiệu trưởng Ân có súng, thì An Phùng Tiên nhất định phải chết, hắn đang chuẩn bị xoạc cô Vương mà An Phùng Tiên lại đến phá chuyện tốt của hắn, may là trên người Hiệu trưởng Ân chỉ có một cây súng thịt hơi to hơn ngón tay tí, trong quá trình hoảng loạn mặc quần áo, Hiệu trưởng Ân bình tĩnh lại, hắn luôn luôn rất bình tĩnh, cho nên khi mở cửa phòng làm việc thì, nét mặt già nua cứng ngắc cư nhiên lại có thể lộ vẻ mỉm cười:
– Á đù! Lại là An lão sư, có chuyện gì sao?
An Phùng Tiên làm bộ đau đớn, đỡ cánh tay trái:
– Hiệu trưởng, vai tôi bị thương xem ra lại nghiêm trọng hơn, chắc phải đi bệnh viện, tôi muốn đến xin nghỉ.
Hiệu trưởng Ân phải dùng đống văn kiện kẹp che lại hạ thể đang nhổng lên như cái lều, giả ra vẻ rất quan tâm:
– Vậy cậu hãy nhanh chóng đi bệnh viện, trì hoãn cũng không tốt, cậu là thầy giáo ưu tú toàn quốc, trường học sẽ thanh toán toàn bộ viện phí cho cậu.
Theo lý mà nói giáo viên xin nghỉ chỉ cần báo cáo phòng hành chính tổng hợp là được, không cần thiết tự mình tìm hiệu trưởng xin nghỉ. Hiệu trưởng Ân lại hiểu thành An Phùng Tiên muốn đòi trợ cấp chữa bệnh, loại chuyện này Hiệu trưởng Ân đã thấy rất nhiều.
– Thực sự là rất cảm ơn, đù, Cô giáo Vương cũng ở đây à, vậy vừa vặn giúp tôi một chút, cô thay tôi trông lớp tí nhé, tôi vừa bỏ đi thế này, đám học sinh chắc là ồn ào lắm rồi.
Cầu người khác hỗ trợ, đương nhiên khuôn mặt phải tươi cười, An Phùng Tiên miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười.
Vương Tuyết Nhung lo lắng giục:
– Tôi có thể giúp cậu trông lớp, An lão sư cứ yên tâm đi bệnh viện đi!
Vương Tuyết Nhung như thoát được nạn, trong lòng nàng rất vui vì An lão sư đã đến kịp, nếu không hôm nay đã bị lão hiệu trưởng già này xoạc rồi. Nàng thân thiết là xuất phát từ thật tình, nhưng ở trước mặt hiệu trưởng nàng lại không thể phản ứng quá độ.
An Phùng Tiên ra vẻ cảm kích:
– Vậy cô Vương theo tôi một chút đi, tôi nhờ cô giao một số bài tập cho các em.
– Tốt.
Vương Tuyết Nhung không do dự, theo An Phùng Tiên đi ra phòng làm việc của hiệu trưởng, ở sau lưng, Hiệu trưởng Ân phát sinh một tiếng thống khổ thở dài, cái quần chống cao như cái lều, hắn nhất định phải giải quyết cái vấn đề lúng túng này, suy nghĩ một chút, hắn cầm điện thoại lên:
– Cô Mẫn sao? Tôi là Hiệu trưởng Ân, làm phiền cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Mới ba mươi tuổi, Lan Tiểu Nhân vốn phong nhã thành thục đã quen làm phu nhân hiệu trưởng, trước khi tìm được nơi chốn dựa vào, nàng nguyện ý tiếp tục sống trong giàu có nhung lụa, cho nên giữa nàng và Hiệu trưởng Ân kỳ thực chỉ còn lại có danh nghĩa phu thê mà thôi.
Giữa Vương Tuyết Nhung và trượng phu cũng vậy, không sai biệt lắm còn lại danh nghĩa phu thê, bất đồng cùng Hiệu trưởng Ân là, chồng của Vương Tuyết Nhung thành thật chịu khó, chỉ bởi vì năng lực tình dụ̶c̶ quá thấp, mới bóp chết hạnh phúc. Trước đây Vương Tuyết Nhung có thể chịu đựng được, nhưng tình dụ̶c̶ cuộn trào mãnh liệt kèm theo sự xuất hiện của An Phùng Tiên, đã làm cho nàng phản bội trượng phu.
Nữ nhân phản bội nam nhân thường thường là sẽ tích lũy, thời gian tích lũy càng dài, phản bội lại càng triệt để, cho nên trong nội tâm Vương Tuyết Nhung không có bao nhiêu hổ thẹn, nàng nghĩ, nếu đã phản bội, thì một lần hay một trăm lần cũng không có gì khác nhau, cho nên Vương Tuyết Nhung quyết định sẽ thất thân cho Hiệu trưởng Ân, đổi lấy một căn nhà ở thư thích, để cho con mình có cái nhà tốt hơn.
Đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, trong phòng làm việc hiệu trưởng ngay cả cửa sổ cũng đóng rồi, Vương Tuyết Nhung có cảm giác hít thở không thông, ánh mắt Hiệu trưởng Ân tham lam hèn mọn khiến nàng không biết làm thế nào, huống chi Hiệu trưởng Ân đã cởi quần áo ra, chỉ còn lại có một cái quần lo̶t̶"̶, nhìn mớ xương sườn như dao găm lòi ra rõ ràng, khi hắn hít thở yết hầu phát sinh ra những âm hưởng quái dị. Vương Tuyết Nhung muốn ói, đáng tiếc vì căn nhà, nàng phải chịu đựng sự sỉ nhục này.
Thấy Vương Tuyết Nhung còn đang do dự, trong lòng Hiệu trưởng Ân rất gấp:
– Cô giáo Vương, em hãy yên tâm, đang trong thời gian đi học không ai tới quấy rầy chúng ta đâu, ha haa…
– Trước tiên hãy trả nội y cho tôi.
Vương Tuyết Nhung chán ghét đến cực điểm, ngọc thủ(tay) duỗi một cái. Hiệu trưởng Ân thấy thế vội vàng từ trong ngăn kéo lấy ra nịt ngực của Vương Tuyết Nhung, mò mẫm một lúc lâu, mới đưa cho Vương Tuyết Nhung.
Cất xong nịt ngực, Vương Tuyết Nhung hận hận nói:
– Hiệu trưởng Ân, tôi chỉ đáp ứng ông lúc này đây, cũng chỉ có lúc này mà thôi, sau này ông đừng dây dưa tôi nữa.
Hiệu trưởng Ân gật đầu cười quái dị:
– Ha ha… Đâu có, nào có, anh đáp ứng em mà.
Vương Tuyết Nhung đương nhiên không tin lời Hiệu trưởng Ân nói, tim nàng đập dồn dập một cái:
– Không được, ông phải tự tay viết viết xong đơn đề cử, trong đó ký túc xá xây mới sẽ có suất của tôi, tôi không cần căn tốt nhất, chỉ cần có thể được phân một căn nhà là đã thỏa mãn rồi.
– Ha ha… Em yên tâm, anh đã sớm viết xong, anh cũng biết Cô giáo Vương có yêu cầu này mà.
Hiệu trưởng Ân dường như sớm đã có chuẩn bị, hắn xuất ra một tờ giấy cam kết cho Vương Tuyết Nhung từ trong ngăn kéo tủ, phía trên còn ký tên mình vào đó.
Vương Tuyết Nhung tiếp nhận giấy ghi chép, không có do dự nữa, nàng hi vọng cơn ác mộng này kết thúc nhanh lên một chút:
– Vậy thì… nhanh lên một chút.
Hiệu trưởng Ân kéo xuống nội khố, dương dương đắc ý hỏi:
– Ha ha ha… Cô giáo Vương đừng nóng vội, anh nhất định sẽ thỏa mãn của em, em hãy nhìn bảo bối của anh nè, có đủ to hay không? Có đủ làm cho em lên đỉnh hay không? Ha hả a…
Vương Tuyết Nhung nổi giận:
– Hạ lưu.
– Ở trước mặt Cô giáo Vương xinh đẹp, mọi nam nhân đều sẽ trở thành hạ lưu, ha ha… Cô giáo Vương, em thật là đẹp, bộ ngực vừa lớn lại vừa căng tròn,đầu nhũ hoa lại nhọn, nào em hãy nhanh cởi quần áo, để cho ca ca hảo hảo thương yêu em nào.
Nước bọt của Hiệu trưởng Ân hầu như tràn ra khóe miệng, Vương Tuyết Nhung cởi ra cúc áo thì, Hiệu trưởng Ân đắc ý vênh váo len lén liếc nhìn vào chiếc camera nhỏ đã giấu kín, đây là camera hiện đại nhất từ Đức nhập về, camera sáng đèn đỏ, biểu hiện là đang ở trạng thái làm việc ghi hình, có người nói camera này mắc tiền, hình ảnh ghi lại có thể thấy rõ cả lỗ chân lông a.
Nhìn thấy cái bụng tuyết trắng của Vương Tuyết Nhung, Hiệu trưởng Ân lơ đãng lộ ra một tia cười nhạt, hắn thấy, đây hết thảy chỉ là bắt đầu, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha Vương Tuyết Nhung chứ? É hé hé…
… …!
– Phanh! Phanh! Phanh!
Đột nhiên trong phòng lại truyền đến một trận gõ cửa dồn dập:
– Hiệu trưởng có ở đây không?
An Phùng Tiên hơi quá đáng, tiếng đập cửa của hắn vừa nhanh vừa mạnh, cứ như muốn gõ nát cánh cửa vậy, rất không lễ phép.
Nếu mà trên người Hiệu trưởng Ân có súng, thì An Phùng Tiên nhất định phải chết, hắn đang chuẩn bị xoạc cô Vương mà An Phùng Tiên lại đến phá chuyện tốt của hắn, may là trên người Hiệu trưởng Ân chỉ có một cây súng thịt hơi to hơn ngón tay tí, trong quá trình hoảng loạn mặc quần áo, Hiệu trưởng Ân bình tĩnh lại, hắn luôn luôn rất bình tĩnh, cho nên khi mở cửa phòng làm việc thì, nét mặt già nua cứng ngắc cư nhiên lại có thể lộ vẻ mỉm cười:
– Á đù! Lại là An lão sư, có chuyện gì sao?
An Phùng Tiên làm bộ đau đớn, đỡ cánh tay trái:
– Hiệu trưởng, vai tôi bị thương xem ra lại nghiêm trọng hơn, chắc phải đi bệnh viện, tôi muốn đến xin nghỉ.
Hiệu trưởng Ân phải dùng đống văn kiện kẹp che lại hạ thể đang nhổng lên như cái lều, giả ra vẻ rất quan tâm:
– Vậy cậu hãy nhanh chóng đi bệnh viện, trì hoãn cũng không tốt, cậu là thầy giáo ưu tú toàn quốc, trường học sẽ thanh toán toàn bộ viện phí cho cậu.
Theo lý mà nói giáo viên xin nghỉ chỉ cần báo cáo phòng hành chính tổng hợp là được, không cần thiết tự mình tìm hiệu trưởng xin nghỉ. Hiệu trưởng Ân lại hiểu thành An Phùng Tiên muốn đòi trợ cấp chữa bệnh, loại chuyện này Hiệu trưởng Ân đã thấy rất nhiều.
– Thực sự là rất cảm ơn, đù, Cô giáo Vương cũng ở đây à, vậy vừa vặn giúp tôi một chút, cô thay tôi trông lớp tí nhé, tôi vừa bỏ đi thế này, đám học sinh chắc là ồn ào lắm rồi.
Cầu người khác hỗ trợ, đương nhiên khuôn mặt phải tươi cười, An Phùng Tiên miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười.
Vương Tuyết Nhung lo lắng giục:
– Tôi có thể giúp cậu trông lớp, An lão sư cứ yên tâm đi bệnh viện đi!
Vương Tuyết Nhung như thoát được nạn, trong lòng nàng rất vui vì An lão sư đã đến kịp, nếu không hôm nay đã bị lão hiệu trưởng già này xoạc rồi. Nàng thân thiết là xuất phát từ thật tình, nhưng ở trước mặt hiệu trưởng nàng lại không thể phản ứng quá độ.
An Phùng Tiên ra vẻ cảm kích:
– Vậy cô Vương theo tôi một chút đi, tôi nhờ cô giao một số bài tập cho các em.
– Tốt.
Vương Tuyết Nhung không do dự, theo An Phùng Tiên đi ra phòng làm việc của hiệu trưởng, ở sau lưng, Hiệu trưởng Ân phát sinh một tiếng thống khổ thở dài, cái quần chống cao như cái lều, hắn nhất định phải giải quyết cái vấn đề lúng túng này, suy nghĩ một chút, hắn cầm điện thoại lên:
– Cô Mẫn sao? Tôi là Hiệu trưởng Ân, làm phiền cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến.