Thầy Giáo Lưu Manh
Chương 28 : Thuốc bổ
Ngày đăng: 08:40 27/06/20
– Gâu… gâu… ẳng ẳng…
Sủa hơn mười tiếng, Tuyết Nạp Thụy mệt mỏi, nó vươn cái đầu lưỡi đỏ tươi, ngẹo cái cổ thưởng thức chủ nhân nhỏ cởi ra nịt ngực cùng nội khố tơ tằm màu hồng, lộ ra da thịt trong sáng cùng một đôi mỹ nhũ như quả đào tiên vậy, tuy rằng cặp đào tiên này còn có chút non nớt, nhưng cao ngất chót vót, tin tưởng cắn một cái cũng là hương vị ngọt ngào vô cùng.
Trong phòng khách, cuộc nói chuyện đang cực kỳ hứng thú, một giọng nam trầm thấp êm tai đang giảng thuật về lịch sử gia tộc họ An, trong lúc trò chuyện hắn lại dẫn chứng những tình tiết và điển cố cụ thể, đặc sắc, chứng tỏ các kiến thức và cơ sở về lịch sử của mình, dẫn tới làm cho An Viện Viện không ngờ tới, muốn ngừng mà không được, như say như dại.
– Sau đó thì sao?
Trong lòng An Viện Viện như lửa đốt, nhưng An Phùng Tiên vẫn là không nhanh không chậm:
– Đừng nóng vội…
– Đang nói chuyện gì vậy nha? Con cũng muốn nghe.
Một thân ảnh lả lướt lóe lên, một cô gái xinh đẹp mặc áo dây nhỏ, quần lửng cực ngắn đột nhiên đi tới, trong tay còn đang cầm một cái khay, trong khay có một chén trà, chén trà còn đang bốc hơi nóng:
– An lão sư, trà hoa nhài tới rồi đây!
An Viện Viện cảm thấy ngoài ý muốn:
– Nhị Nhị? … An Phùng Tiên cực kỳ thống khổ, thật vất vả mới khắc chế bị mỹ sắc của An Viện Viện mê hoặc, hiện tại lại bị trang phục khêu gợi của Bối Nhị Nhị kích thích đến mức miệng khô lưỡi đắng, lại vô lực chống đối, trong quần con chim nhỏ nháy mắt giương cánh bay cao, biến thành một con chim ưng hùng tráng.
– An lão sư, Bối Nhị Nhị xin lỗi thầy! Em bảo đảm sau này sẽ không muộn đến, không trốn học, không bỏ tiết, không nghỉ học ạ. … đọc truyện Thầy Giáo Lưu Manh tại MyTruyen .com
Bối Nhị Nhị không chỉ có thái độ chăm chú còn khiêm cung lễ độ, làm cho An Viện Viện lại càng hoảng sợ: Đây là nữ nhi bảo bối của mình sao?
– Ha ha, mẹ em đã giải thích qua với tôi, bởi vì thân thể em khó chịu nên em mới bỏ về nhà, cũng không sao. Đương nhiên, nếu mà bạn học Bối Nhị Nhị sau này có thể tuân thủ kỷ luật trường học, lại nghe lời mẹ, như vậy tôi sẽ đề cử em vào ban cán sự của trường, bạn học Bối Nhị Nhị phải nỗ lực nhiều lên a!
Trước một câu “Nghe mẹ nói” lòng An Viện Viện như trời hạn gặp mưa, sau đó một câu “Ban cán sự của trường” lại trúng vào tâm ý của An Viện Viện. Cha mẹ nào không hi vọng con mình ở trường học giỏi, trở thành nhân tài kiệt xuất? Hưng phấn hơn, một đôi ánh mắt đẹp mê người phóng ra làn thu thuỷ:
– Nhị Nhị, còn không cảm ơn An lão sư đi con?
Bối Nhị Nhị thẹn thùng đem chén trà nóng hổi đưa đến trước mặt An Phùng Tiên, đối với chức vụ lớp trưởng này nàng một điểm đều không quan tâm, nàng chỉ quan tâm vết thương trên vai của An Phùng Tiên, thấy cánh tay trái của An Phùng Tiên cứng ngắc, trong mắt Bối Nhị Nhị toát ra một vẻ lo âu:
– Cảm ơn An lão sư, mời Thầy uống trà.
An Phùng Tiên tiếp nhận chén trà, đưa lên mép nhẹ nhấp một hớp nhỏ:
– Cảm ơn Bối Nhị Nhị.
Vậy mà Bối Nhị Nhị không buông tha:
– Đây là trà xin lỗi của em, An lão sư phải uống hết oh.
An lão sư vừa nghe, cũng không nghi ngờ hắn, sảng khoái cười, đem một chén hương vị ngọt ngào mang sáp xin lỗi trà toàn bộ uống sạch.
An Viện Viện thấy thế, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ: Vị này An lão sư chẳng những khiêm tốn lễ độ, bảo vệ học sinh, hơn nữa cùng Bối Nhị Nhị quan hệ hòa hợp, thật chẳng lẽ là cùng tông quan hệ? Nghĩ tới đây, An Viện Viện gật đầu cười duyên:
– Nhị Nhị, con có biết không? Vừa rồi mẹ trò chuyện cùng An lão sư mới biết, trời ạ, mẹ và An lão sư là người đồng tông đó con.
Bối Nhị Nhị ngẹo cái cổ hỏi:
– Đồng tông là có ý gì ạ?
An Viện Viện cư nhiên cũng ngẹo cái cổ suy nghĩ một chút, nói:
– Chính là mẹ ông cố của ông của ông của ông của ông nội của ba của ba của mẹ với ông cố của ông của ông nội của An lão sư là anh em ruột với nhau.
Vẻ mặt Bối Nhị Nhị mờ mịt:
– Thật là phức tạp. Con chả hỉu gì cả.
An Viện Viện che miệng bật cười:
– Khanh khách… Nếu tính đến bối phận, mẹ so với An lão sư còn nhỏ hơn một lứa, mẹ phải gọi An lão sư là thúc thúc đó.
Bối Nhị Nhị kinh ngạc hỏi:
– Thúc thúc? Vậy con thì sao nè?
An Viện Viện liếc mắt nhìn An Phùng Tiên, có chút ngượng ngùng:
– Con vẫn nên xưng hô là An lão sư… Khanh khách… Nếu không phải gọi An lão sư là ông.
Bối Nhị Nhị chu lên cái miệng nhỏ nhắn, lớn tiếng nói:
– Vậy thật thua thiệt lớn, lẽ nào sau này phải xưng hô An lão sư là ông? Không tốt, không tốt, xưng hô kiểu này quá không được tự nhiên, không bằng gọi là công công, gọi là An công công có được không ạ?
An Phùng Tiên rất là xấu hổ, nhanh chóng nghiêm túc ngăn cản:
– Thái giám nổi danh ở triều Thanh cũng họ An, mọi người gọi hắn là An công công, cho nên Bối Nhị Nhị gọi tôi là An lão sư được rồi, nghìn vạn đừng gọi An công công a.
– Ha ha ha…
Hai đại – tiểu mỹ nhân cười đến rung động, thật xinh đẹp, thân thể mềm mại đang loạn chiến.
An Phùng Tiên lại cười không nổi, sắc mặt hắn hơi biến đổi, một cổ nhiệt lực đang từ vùng dưới đan điền của hắn bốc lên, từ từ lan tràn xuống phía dưới, thông qua dây thần kinh cột sống tụ tập hướng tới đáy chậu, cuối cùng hướng về tinh hoàn, chèn ép ống dẫn tinh mà cường lực phát ra, thoải mái mà khuếch trương đến toàn thể mạch máu, huyết quản, huyết dịch dũng mãnh tràn vào, bị thằng nhỏ điên cuồng hấp thu, hình thành cây thịt trụ cứng rắn.
An Phùng Tiên muốn ngăn cản cây thịt trụ thẳng cứng, lại bất lực, vì để tránh cho xấu hổ, hắn lặng lẽ chụm lại hai chân, kẹp lấy thằng ku đang sưng lên, chỉ tiếc, động tác này như đang lửa cháy đổ thêm dầu, thịt trụ càng kẹp càng to, dường như con ngựa hoang bất tuân, khiến trong lòng An Phùng Tiên thống khổ vạn phần.
– Nếu Nhị Nhị đã xin lỗi, tôi cũng không giữ An lão sư nữa, làm lỡ nhiều thời gian quý giá của An lão sư như vậy, thật không có ý tứ, hôm nào lại mời An lão sư tới chơi vậy.
Cười duyên xong, xuân phong lướt qua mặt An Viện Viện, mặt phấn đào má, nàng chậm rãi đứng lên.
An Phùng Tiên âm thầm cấp bách, hắn vốn nên đứng lên cáo từ, nhưng dương cụ trong quần cứ nhổng lên cao, lúc này đứng lên, trò hề của hắn nhất định sẽ bị An Viện Viện và Bối Nhị Nhị nhìn thấy, thầy giáo ưu tú sao lại có thể như vậy? thất thố quá, mặt mũi để đâu? Nói không chừng còn bị An Viện Viện cho rằng là thấy sắc đẹp nên mê gái, đại sắc lang tư tưởng xấu xa, làm sao bây giờ? An Phùng Tiên càng sốt ruột, dương cụ càng tráng kiện, lấy tay cổ tay che lấp, lại còn cảm giác cực nóng nữa.
– Ừm, An lão sư làm sao vậy?
An Viện Viện cũng phát giác An Phùng Tiên hơi khác thường.
Sủa hơn mười tiếng, Tuyết Nạp Thụy mệt mỏi, nó vươn cái đầu lưỡi đỏ tươi, ngẹo cái cổ thưởng thức chủ nhân nhỏ cởi ra nịt ngực cùng nội khố tơ tằm màu hồng, lộ ra da thịt trong sáng cùng một đôi mỹ nhũ như quả đào tiên vậy, tuy rằng cặp đào tiên này còn có chút non nớt, nhưng cao ngất chót vót, tin tưởng cắn một cái cũng là hương vị ngọt ngào vô cùng.
Trong phòng khách, cuộc nói chuyện đang cực kỳ hứng thú, một giọng nam trầm thấp êm tai đang giảng thuật về lịch sử gia tộc họ An, trong lúc trò chuyện hắn lại dẫn chứng những tình tiết và điển cố cụ thể, đặc sắc, chứng tỏ các kiến thức và cơ sở về lịch sử của mình, dẫn tới làm cho An Viện Viện không ngờ tới, muốn ngừng mà không được, như say như dại.
– Sau đó thì sao?
Trong lòng An Viện Viện như lửa đốt, nhưng An Phùng Tiên vẫn là không nhanh không chậm:
– Đừng nóng vội…
– Đang nói chuyện gì vậy nha? Con cũng muốn nghe.
Một thân ảnh lả lướt lóe lên, một cô gái xinh đẹp mặc áo dây nhỏ, quần lửng cực ngắn đột nhiên đi tới, trong tay còn đang cầm một cái khay, trong khay có một chén trà, chén trà còn đang bốc hơi nóng:
– An lão sư, trà hoa nhài tới rồi đây!
An Viện Viện cảm thấy ngoài ý muốn:
– Nhị Nhị? … An Phùng Tiên cực kỳ thống khổ, thật vất vả mới khắc chế bị mỹ sắc của An Viện Viện mê hoặc, hiện tại lại bị trang phục khêu gợi của Bối Nhị Nhị kích thích đến mức miệng khô lưỡi đắng, lại vô lực chống đối, trong quần con chim nhỏ nháy mắt giương cánh bay cao, biến thành một con chim ưng hùng tráng.
– An lão sư, Bối Nhị Nhị xin lỗi thầy! Em bảo đảm sau này sẽ không muộn đến, không trốn học, không bỏ tiết, không nghỉ học ạ. … đọc truyện Thầy Giáo Lưu Manh tại MyTruyen .com
Bối Nhị Nhị không chỉ có thái độ chăm chú còn khiêm cung lễ độ, làm cho An Viện Viện lại càng hoảng sợ: Đây là nữ nhi bảo bối của mình sao?
– Ha ha, mẹ em đã giải thích qua với tôi, bởi vì thân thể em khó chịu nên em mới bỏ về nhà, cũng không sao. Đương nhiên, nếu mà bạn học Bối Nhị Nhị sau này có thể tuân thủ kỷ luật trường học, lại nghe lời mẹ, như vậy tôi sẽ đề cử em vào ban cán sự của trường, bạn học Bối Nhị Nhị phải nỗ lực nhiều lên a!
Trước một câu “Nghe mẹ nói” lòng An Viện Viện như trời hạn gặp mưa, sau đó một câu “Ban cán sự của trường” lại trúng vào tâm ý của An Viện Viện. Cha mẹ nào không hi vọng con mình ở trường học giỏi, trở thành nhân tài kiệt xuất? Hưng phấn hơn, một đôi ánh mắt đẹp mê người phóng ra làn thu thuỷ:
– Nhị Nhị, còn không cảm ơn An lão sư đi con?
Bối Nhị Nhị thẹn thùng đem chén trà nóng hổi đưa đến trước mặt An Phùng Tiên, đối với chức vụ lớp trưởng này nàng một điểm đều không quan tâm, nàng chỉ quan tâm vết thương trên vai của An Phùng Tiên, thấy cánh tay trái của An Phùng Tiên cứng ngắc, trong mắt Bối Nhị Nhị toát ra một vẻ lo âu:
– Cảm ơn An lão sư, mời Thầy uống trà.
An Phùng Tiên tiếp nhận chén trà, đưa lên mép nhẹ nhấp một hớp nhỏ:
– Cảm ơn Bối Nhị Nhị.
Vậy mà Bối Nhị Nhị không buông tha:
– Đây là trà xin lỗi của em, An lão sư phải uống hết oh.
An lão sư vừa nghe, cũng không nghi ngờ hắn, sảng khoái cười, đem một chén hương vị ngọt ngào mang sáp xin lỗi trà toàn bộ uống sạch.
An Viện Viện thấy thế, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ: Vị này An lão sư chẳng những khiêm tốn lễ độ, bảo vệ học sinh, hơn nữa cùng Bối Nhị Nhị quan hệ hòa hợp, thật chẳng lẽ là cùng tông quan hệ? Nghĩ tới đây, An Viện Viện gật đầu cười duyên:
– Nhị Nhị, con có biết không? Vừa rồi mẹ trò chuyện cùng An lão sư mới biết, trời ạ, mẹ và An lão sư là người đồng tông đó con.
Bối Nhị Nhị ngẹo cái cổ hỏi:
– Đồng tông là có ý gì ạ?
An Viện Viện cư nhiên cũng ngẹo cái cổ suy nghĩ một chút, nói:
– Chính là mẹ ông cố của ông của ông của ông của ông nội của ba của ba của mẹ với ông cố của ông của ông nội của An lão sư là anh em ruột với nhau.
Vẻ mặt Bối Nhị Nhị mờ mịt:
– Thật là phức tạp. Con chả hỉu gì cả.
An Viện Viện che miệng bật cười:
– Khanh khách… Nếu tính đến bối phận, mẹ so với An lão sư còn nhỏ hơn một lứa, mẹ phải gọi An lão sư là thúc thúc đó.
Bối Nhị Nhị kinh ngạc hỏi:
– Thúc thúc? Vậy con thì sao nè?
An Viện Viện liếc mắt nhìn An Phùng Tiên, có chút ngượng ngùng:
– Con vẫn nên xưng hô là An lão sư… Khanh khách… Nếu không phải gọi An lão sư là ông.
Bối Nhị Nhị chu lên cái miệng nhỏ nhắn, lớn tiếng nói:
– Vậy thật thua thiệt lớn, lẽ nào sau này phải xưng hô An lão sư là ông? Không tốt, không tốt, xưng hô kiểu này quá không được tự nhiên, không bằng gọi là công công, gọi là An công công có được không ạ?
An Phùng Tiên rất là xấu hổ, nhanh chóng nghiêm túc ngăn cản:
– Thái giám nổi danh ở triều Thanh cũng họ An, mọi người gọi hắn là An công công, cho nên Bối Nhị Nhị gọi tôi là An lão sư được rồi, nghìn vạn đừng gọi An công công a.
– Ha ha ha…
Hai đại – tiểu mỹ nhân cười đến rung động, thật xinh đẹp, thân thể mềm mại đang loạn chiến.
An Phùng Tiên lại cười không nổi, sắc mặt hắn hơi biến đổi, một cổ nhiệt lực đang từ vùng dưới đan điền của hắn bốc lên, từ từ lan tràn xuống phía dưới, thông qua dây thần kinh cột sống tụ tập hướng tới đáy chậu, cuối cùng hướng về tinh hoàn, chèn ép ống dẫn tinh mà cường lực phát ra, thoải mái mà khuếch trương đến toàn thể mạch máu, huyết quản, huyết dịch dũng mãnh tràn vào, bị thằng nhỏ điên cuồng hấp thu, hình thành cây thịt trụ cứng rắn.
An Phùng Tiên muốn ngăn cản cây thịt trụ thẳng cứng, lại bất lực, vì để tránh cho xấu hổ, hắn lặng lẽ chụm lại hai chân, kẹp lấy thằng ku đang sưng lên, chỉ tiếc, động tác này như đang lửa cháy đổ thêm dầu, thịt trụ càng kẹp càng to, dường như con ngựa hoang bất tuân, khiến trong lòng An Phùng Tiên thống khổ vạn phần.
– Nếu Nhị Nhị đã xin lỗi, tôi cũng không giữ An lão sư nữa, làm lỡ nhiều thời gian quý giá của An lão sư như vậy, thật không có ý tứ, hôm nào lại mời An lão sư tới chơi vậy.
Cười duyên xong, xuân phong lướt qua mặt An Viện Viện, mặt phấn đào má, nàng chậm rãi đứng lên.
An Phùng Tiên âm thầm cấp bách, hắn vốn nên đứng lên cáo từ, nhưng dương cụ trong quần cứ nhổng lên cao, lúc này đứng lên, trò hề của hắn nhất định sẽ bị An Viện Viện và Bối Nhị Nhị nhìn thấy, thầy giáo ưu tú sao lại có thể như vậy? thất thố quá, mặt mũi để đâu? Nói không chừng còn bị An Viện Viện cho rằng là thấy sắc đẹp nên mê gái, đại sắc lang tư tưởng xấu xa, làm sao bây giờ? An Phùng Tiên càng sốt ruột, dương cụ càng tráng kiện, lấy tay cổ tay che lấp, lại còn cảm giác cực nóng nữa.
– Ừm, An lão sư làm sao vậy?
An Viện Viện cũng phát giác An Phùng Tiên hơi khác thường.