Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 34 : Nữ sĩ, cô có thoải mái không?

Ngày đăng: 08:40 27/06/20

Giang Dung thật khó dùng hình dung tâm tình lúc này, ngẫm lại mình cũng là du học sinh của một trường đại học danh tiếng, tướng mạo, vóc người đều không phải nữ nhân bình thường có thể so sánh, cho dù là đi thi hoa hậu, không được thứ nhất cũng sẽ là thứ hai. Hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh ngay trước mặt hôn phu của mình, bị một người đàn ông khác vũ nhục, bắt mình tiếp nhận cục diện vũ nhục này, trụy lạc đến tình cảnh như vậy thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Có người đã nói, quần áo xinh đẹp nhất của nữ nhân chính là thân thể mình. Những lời này rất nhiều người đều không ủng hộ, bởi vì rất nhiều nữ nhân dựa vào trang phục mà mỹ lệ, cởi bỏ xiêm y, thứ còn lại liền không nhất định là xinh đẹp như trong tưởng tượng.

Giang Dung cởi đi y phục bên ngoài, bên trong hiện ra nội y cũng khiến nam nhân phun lửa, mỗi một tấc da tấc thịt đều tràn đầy gợi cảm và nhục dục, nịt ngực tơ tằm trong suốt vừa đúng mà ôm nhũ phong nặng trình trịch, nhũ phong hình quả đu đủ, nhũ phong loại hình dạng này dễ rủ xuống, nhưng có vẻ huyền thùy, bởi vì khi nhũ phong đeo lên nịt ngực làm cho một loại cảm giác phụ trọng, khiến người ta sinh ra dụ̶c̶ vọng lấy tay đi nâng một cái.

Bối Tĩnh Phương mới vừa cởi áo Giang Dung, liền không kịp chờ đợi dùng hai tay nâng hai nhũ phong nặng trình trịch, thuận lợi nhào nặn các kiểu con đà điểu, khiến vẻ mặt Giang Dung đỏ bừng, lúc này nàng khôn ngoan khẩn trương, bất quá, Giang Dung thân thể quả thực còn phải mê người hơn so với Bối Tĩnh Phương trong tưởng tượng, nàng không có mỡ bụng dưới, da thịt rất trơn, Bối Tĩnh Phương đưa tay vào trong váy, nhỏ giọng nói:

– Phiền phức Giang Dung tiểu thư nâng lên mông đít một cái.

Giang Dung hiểu rõ mục đích Bối Tĩnh Phương muốn nàng đem mông đít nâng lên chính là muốn cởi váy, đây dường như đến một khắc cuối cùng, Giang Dung theo bản năng hướng Hạ Đoan Nghiễn bên người nhìn thoáng qua, thấy song quyền Hạ Đoan Nghiễn nắm chặt, trong mắt phun hỏa, nàng thở dài một hơi, lặng lẽ đem cặp mông nâng lên, chỉ cảm thấy một tia mát lạnh, toàn thân cũng chỉ còn lại có nịt ngực cùng quần lo̶t̶"̶, xấu hổ khó chống chọi là, nội khố lại là quần chữ đinh, cái dây nhỏ này ngoại trừ dùng để ma sát bộ phận sinh dục nữ nhân ra, căn bản là không có tác dụng của quần lo̶t̶"̶, nhưng dường như có rất nhiều nữ nhân thích loại quần dây này.

– Đoan Nghiễn huynh, khẩu vị của anh và tôi không sai biệt lắm, anh xem kìa, siết vào quần chữ đinh âm huyệt đã ướt, tôi dám khẳng định ở trên đường các người đến ngân hàng Hoa Hưng, vị hôn thê của anh cũng đã ướt, nàng là một nữ nhân phong tao, bởi vì nàng mỗi thời mỗi khắc đều muốn bảo trì cho bộ phận sinh dục ướt át, nhằm dễ dàng để cho anh cắm đại nhục bổng vào.

Bối Tĩnh Phương một bên giảng giải, một bên cởi y phục trên người, Hạ Đoan Nghiễn tức giận nghe được Bối Tĩnh Phương làm trò sau đó, cư nhiên rướn cổ lên quan sát hạ thể Giang Dung một cái, lần này đến phiên Giang Dung phẫn nộ rồi, nàng không phải là phẫn nộ Bối Tĩnh Phương, mà là phẫn nộ Hạ Đoan Nghiễn, Hạ Đoan Nghiễn làm sao lại tin lời một tên biến thái nói đâu nè?

Bối Tĩnh Phương lộ ra côn thịt cứng rắn, chỉa thẳng hướng 12h:

– Cho nên, hiện tại tôi cắm vào, nữ sĩ Giang Dung nhất định không cảm thấy nhục nhã, mà là cảm thấy rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Đoan nghiễn huynh, huynh có tin không?

Hạ Đoan Nghiễn không nói gì, mặt hắn không chút thay đổi, lúc này, thứ hắn duy nhất đáng giá an ủi chính là côn thịt của Bối Tĩnh Phương cũng không tráng kiện bằng hắn.

Bối Tĩnh Phương cười lạnh một tiếng, côn thịt hắn tuy rằng không tráng kiện, nhưng đồng dạng cứng rắn cao thẳng, nóng hổi cực kỳ. Giang Dung thấy thế, nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng nàng cảm giác được một sợi dây siết lại âm hộ đã bị bỏ đi, hoa huyệt đã mất sợi nhỏ che chở, Giang Dung theo bản năng kẹp chặt hai chân, hai chân của nàng tuy đẹp, trơn tuột không tỳ vết, nhưng không có khí lực chút nào, Bối Tĩnh Phương rất dễ liền đẩy ra hai chân Giang Dung, chỉ thấy đám lông trên mu tươi tốt, phiến hương sào trung gian kia đã hiện lên thủy quang, cánh hoa thịt kiều diễm ướt át đỏ bừng, nụ hoa non mềm dụ dỗ người ngoài ngắt lấy.

Bối Tĩnh Phương dán người tới, quy đầu nhẹ dính vào mép hoa huyệt, hắn cầm côn thịt nóng bóng của mình quét trước mép hoa huyệt của Giang Dung vài cái, rồi lập tức đâm một cái mà vào, hắn đâm lút cán côn thịt của mình vào hoa huyệt đang rỉ nước của Giang Dung…

– Oh…

Giang Dung đem hai tay che khuôn mặt, không biết là ngượng ngùng hay vẫn là muốn áp chế thanh âm của mình, kết quả cũng là không công, bởi vì không đỡ được biểu cảm khuôn mặt đã ửng đỏ, tiếng kêu to lại rõ ràng dễ nghe, nàng đang run rẩy, nhắm mắt hô hấp gấp gáp…

Bối Tĩnh Phương không hề động đậy, hắn phấn khởi mà nhìn chăm chú vào Hạ Đoan Nghiễn, lúc này Hạ Đoan Nghiễn lại có biểu tình cổ quái, quả đấm hắn vốn nắm chặt đã buông ra, thay thế chính là hết sức chăm chú nhìn chằm chằm biểu tình Giang Dung, thật đáng tiếc, Giang Dung không có biểu hiện ra vẻ kiên trinh, nàng rõ ràng kêu to, rên rỉ động nhân triền miên. Bối Tĩnh Phương nhẹ nhàng rút ra côn thịt, đợi cho tới bên âm thần, lại đâm vào một cái thật mạnh.

– Oh…Giang Dung kêu to!

Giang Dung cắn ngón tay của mình, ánh mắt của nàng vẫn đóng chặt như cũ, nhưng hô hấp bắt đầu gấp gáp, hai chân run rẩy lặng lẽ tách ra, cặp mông nâng lên thật cao, đây là một tín hiệu, phàm là nam nhân có kinh nghiệm đều biết, đây là tín hiệu cầu hoan.

Bối Tĩnh Phương nở nụ cười, hắn kìm chế cơ bụng, bắt đầu cho côn thịt của mình nhẹ nhàng mà quất đưa, chậm rãi tăng nhanh, cắm rút ba mươi mấy cái sau đó, Bối Tĩnh Phương đâm thọc với tốc độ nhanh hơn, hai tay của hắn xốc lên nịt ngực, nắm bộ ngực hình quả đu đủ lắc lư, ở trong hung mãnh nắn bóp, móng tay hắn bóp vào nhũ thịt trắng noãn, họa xuất ra từng đạo vết hồng, còn trên đầu nhũ hoa(vú) thì hắn dùng răng cắn nhẹ nhẹ lên sau đó nút chụt chụt như một đứa bé bú sữa mẹ.

– A… Đoan Nghiễn, xin lỗi… Anh đừng nhìn…

Giang Dung quay đầu nhìn về phía Hạ Đoan Nghiễn, nhưng Hạ Đoan Nghiễn cũng không có nghe Giang Dung khuyên, hắn chẳng những đang nhìn, còn nhìn rất tỉ mỉ, mỗi một lần Bối Tĩnh Phương đâm thọc, đều rung động đến thần kinh Hạ Đoan Nghiễn, chậm rãi, hắn cảm giác mình côn thịt dường như đã cương cứng. Cũng phải thôi, hắn đâu phải Liễu Hạ Huệ, nhìn một nữ nhân bị nam nhân xoạc mà không cứng không lẽ hắn là thái giám hoặc bị liệt dương.

Bối Tĩnh Phương càng đâm càng thoải mái, tuy rằng bác sĩ chẩn đoán hắn có bệnh vô sinh, nhưng năng lực tình dụ̶c̶ của hắn cũng không có giảm, hắn vẫn cường tráng hữu lực như lúc còn trẻ vậy, đặc biệt Hạ Đoan Nghiễn ở một bên quan sát, mãnh liệt mà kích thích dụ̶c̶ vọng của Bối Tĩnh Phương:

– Nữ sĩ Giang Dung, thoải mái sao?

– Oh… Ahhh…

Giang Dung lắc đầu ưỡn ngực, cặp đùi đẹp kia đột nhiên kẹp chặt eo Bối Tĩnh Phương.

Bối Tĩnh Phương cúi đầu mạnh mẽ hút núm nhũ hoa đu đủ, tà ác hỏi:

– Ta mạnh hơn Hạ Đoan Nghiễn sao? Ta làm em có s͙ư͙ớ͙n͙g͙ hơn Hạ Đoan Nghiễn ko?

Bắp thịt trên mặt Hạ Đoan Nghiễn một trận co quắp, mà Giang Dung lại thở hổn hển:

– Ừm… Ohh…

Bối Tĩnh Phương điên cuồng cắm như bão tố, trong mật huyệt ấm áp gấp rút co rút lại, ma sát liên hồi, trong lòng hắn một trận kinh hỉ, giơ lên một chân của Giang Dung khoác trên vai (không biết thế này có phải là “vác cày qua núi” không?), một bên len lén nhìn Hạ Đoan Nghiễn, một bên hôn chân ngọc của Giang Dung, Giang Dung dĩnh cặp mông, mật huyệt ướt đẫm mở ra hai mảnh âm thần, hơi phun ra nuốt vào côn thịt, tiếng thở dốc càng ngày càng nhanh:

– Ưm… Ừm…

Bối Tĩnh Phương nhịn không được phấn khởi hỏi:

– Thích ta chơi cô sao?

Giang Dung đã không thể chịu đựng được, nàng đột nhiên mở hai mắt ra, lớn tiếng rên rỉ:

– Thích… Ô ô s͙ư͙ớ͙n͙g͙ quá… Bối tổng, anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi van cầu anh, tha cho tôi đi.

Bối Tĩnh Phương hung hăng nhào nặn nhũ hoa của Giang Dung mạnh hơn:

– Thật muốn tôi buông tha cô?

Giang Dung đột nhiên dùng sức nhún thân thể tuyệt vời, nâng mông, xoay thắt lưng, ưỡn ngực một khối, nhiệt liệt mà nghênh hợp Bối Tĩnh Phương, hai tay của nàng cư nhiên nắm thật chặt hai cánh tay của Bối Tĩnh Phương, mật huyệt ái dịch chảy dài điên cuồng mà phun ra nuốt vào cây dương cụ đang sưng lên:

– Tôi thật sự chịu không nổi rồi, Bối tổng…tôi sắp ra rồi…Ohhh.!!

Bối Tĩnh Phương mừng rỡ không thôi, hắn thật không ngờ Hạ Đoan Nghiễn ở bên cạnh, Giang Dung còn làm tình nhập thần như vậy, hắn phảng phất như là đang làm tình cùng tình nhân, hoặc như là đang cưỡng gian vợ của bạn thân, loại cảm giác khác thường này đối với Bối Tĩnh Phương mà nói, có mê hoặc lớn lao, hắn điên cuồng mà kêu to, điên cuồng mà đâm thọc, còn không quên điên cuồng mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của Giang Dung, mà đồng thời Giang Dung cũng nhún thân thể mềm mại, cư nhiên hôn trả lại Bối Tĩnh Phương, nuốt nướt bọt của Bối Tĩnh Phương.

Oh, muốn bắn rồi, Bối Tĩnh Phương biết hắn sắp bắn ra rồi, hắn run run hai chân, đem đống tinh dịch vô dụng kia phun thẳng vào trong tử cung của Giang Dung…

—Hết chương 34—​