Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 48 : Hộ hoa sứ giả

Ngày đăng: 08:41 27/06/20

Hạ Đoan Nghiễn cười nói:

– Mạt Mạt nhà tôi mười phần cá tính, nói là giữ lời, chuyện An lão sư đã giao phó, nàng sẽ không trắng trợn tuyên dương. Ngày hôm đó tôi vừa vặn đang đi cùng ba của Bối Nhị Nhị, thời điểm mẹ của Bối Nhị Nhị gọi điện thoại cho ba ba nàng, tôi liền nghe được đại khái, ngày hôm qua về nhà vừa hỏi, Mạt Mạt mới thú thực ra đó.

– Thì ra là thế, tôi đã trách oan em Hạ Mạt Mạt…

Trong lòng An Phùng Tiên có một chút hổ thẹn, trong đầu lập tức hiện lên nhãn thần quật cường của Hạ Mạt Mạt, đó là một đôi mắt to mỹ lệ mà đầy dã tính.

Ngoài ý muốn là, Hạ Đoan Nghiễn cũng đối với Hạ Mạt Mạt hiện lên một mảnh hổ thẹn:

– Ha ha, tính khí tôi không tốt, dễ kích động, cho nên trước khi tới trường học, nữ nhi của tôi đã dặn đi dặn lại, muốn tôi đừng với nóng giận An lão sư, tôi đều cảm thấy buồn cười, cảm tạ An lão sư còn không kịp, tôi làm sao lại nổi giận với An lão sư chứ? Ai! Từ khi chuẩn bị tìm mẹ kế cho Mạt Mạt, Mạt Mạt nhà tôi cũng không muốn nói nhiều với tôi nữa, càng miễn bàn tới việc cầu xin tôi, nhưng vừa rồi nàng lại cầu xin tôi nửa ngày, ha ha… Tôi thật sự phải cảm tạ An lão sư đây nè.

– Phải không?

Trong nháy mắt, An Phùng Tiên khổ sở tới cực điểm, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Hạ Mạt Mạt không muốn gọi điện thoại cho cha của nàng, thì ra là Hạ Mạt Mạt không muốn cầu xin ba ba, sở dĩ không muốn cầu cha nàng là bởi vì Hạ Đoan Nghiễn muốn tái hôn, nữ nhi không thích cha mình có người mới đó là tâm lý phổ biến, xem ra, An Phùng Tiên đã trách lầm Hạ Mạt Mạt, cũng làm cho Hạ Mạt Mạt bị ủy khuất rất lớn.

– Vừa rồi Mạt Mạt nói với tôi nhiều lời như vậy, tôi đã rất hài lòng, ha ha, cho nên, An lão sư mau lấy về phong bì của thầy đi, còn có chỗ tiền lì xì này, coi như là một chút tâm ý của tôi, sau này Mạt Mạt ở trong trường học xin nhờ An lão sư chăm sóc nhiều hơn.

Hạ Đoan Nghiễn đem tiền lì xì và cả phong thư đẩy trở về trước mặt An Phùng Tiên.

Lần này An Phùng Tiên không khiêm nhượng nữa:

– Cái này thì xin Hạ tiên sinh yên tâm, tôi vừa mới mua một chiếc xe, sau này Bối Nhị Nhị, Hạ Mạt muội, Dụ Mỹ Nhân ba vị nữ hài vừa tan học, tôi sẽ hộ tống toàn bộ trở về, thẳng đến khi các nàng tốt nghiệp.

Hạ Đoan Nghiễn mừng rỡ:

– A đù, An lão sư, vậy thì tiền lì xì anh càng phải nhận, hôm nào tôi sẽ đưa thêm một cái to hơn nữa. Chỉ bằng phần trách nhiệm này của thầy, ngài chính là bạn của Hạ Đoan Nghiễn tôi, ha ha, tháng sau là ngày vui của tôi, thầy nhất định phải tới uống rượu mừng đó.

– Ha ha, vậy tôi xin chúc mừng Hạ tiên sinh trước.

– Ha ha… Cảm tạ!

– Được rồi, ta có một chuyện thỉnh giáo Hạ tiên sinh.

An Phùng Tiên rốt cục dẫn vào chính đề.

– An lão sư đừng khách khí, cứ hỏi.

– Nghe nói giá phòng ở Quảng Bình phủ cao kinh người, một vị bằng hữu ngoại quốc của tôi hỏi thăm căn hai trăm bình mét vuông giá trị bao nhiêu tiền?

– Ân, thấp nhất phỏng chừng cũng hơn ba ngàn vạn.

– Ha ha, đống nhà của nhà Bối Nhị Nhị chẳng phải là con số thiên văn(tỷ)?

Hạ Đoan Nghiễn dáng tươi cười có chút quỷ dị:

– Bối Tĩnh Phương có tiền, đống phòng ở của hắn nếu ít cũng hơn cả tỷ, chỉ tiếc, gia tài bạc tỷ, lại không người kế thừa a…

An Phùng Tiên vừa nghe trong lòng nhất thời kích động, bởi vì một câu này: “Gia tài bạc triệu, lại không người kế thừa” chính là thứ An Phùng Tiên muốn hỏi nhất, không nghĩ tới Hạ Đoan Nghiễn lại nói ra trước, An Phùng Tiên tìm được chỗ đột phá, đây cũng là mục đích trọng yếu nhất hắn cùng Hạ Đoan Nghiễn nói chuyện với nhau, hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi:

– Hắn không phải là có Bối Nhị Nhị sao?

– Bối Nhị Nhị thủy chung là nữ nhân, nữ nhân một khi gả ra ngoài chính là người khác họ, vĩnh viễn cũng không còn thuộc về Bối gia nữa.

– Thời đại này còn chú ý cái này sao?

An Phùng Tiên làm bộ rất giật mình.

– Chú ý hay không phải xem từng người, có vài người mặc kệ hài tử là nam hay nữ đều có thể kế thừa gia nghiệp, có vài người phải là con trai mới coi như là chính thống.

An Phùng Tiên thử dò xét nói:

– Nghe Hạ tiên sinh nói như vậy, lẽ nào ba ba của Bối Nhị Nhị rất muốn sinh cái đệ đệ cho Bối Nhị Nhị?

Hạ Đoan Nghiễn cất tiếng cười to:

– Ha ha… Chỉ mong vậy.

Mục đích của An Phùng Tiên đã đạt được, hắn vội vàng đứng lên:

– Ha ha, trì hoãn thời gian quý giá của Hạ tiên sinh, thật là ngại, sau này mỗi khi tan học, tôi sẽ đưa Hạ Mạt Mạt về nhà, nàng nhất định là an toàn nhất.

Hạ Đoan Nghiễn dùng sức cầm tay An Phùng Tiên:

– An lão sư, thầy làm cho tôi cảm động quá, lời thừa thãi tôi không nói, dù sao cảm tạ còn đang ở phía sau, tôi cáo từ trước.

– Đừng khách khí… Ai, ếi … Hạ tiên sinh tiền lì xì của ngài…

An Phùng Tiên giả bộ khách khí một chút.

Hạ Đoan Nghiễn không quay đầu lại, hắn đi còn nhanh hơn so với chạy, An Phùng Tiên vừa vui vừa lo, lần này có mấy vạn đồng trong lòng đương nhiên vui vẻ, nhưng tiền này dường như không thuộc về mình, tay trái vào tay phải ra, lập tức liền lấy đi làm tiền chữa bệnh cho Tịch Ly, hơn nữa sau khi ném tiền vào cái động không đáy này, còn không biết Tịch Ly có thể tỉnh lại hay không.

Nhìn ba thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ hưng phấn mà ở trong xe ngó trái nhìn phải, An Phùng Tiên lúc này mới tâm tình sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà khởi động chiếc xe XK.

Sau khi tan học, An Phùng Tiên hầu như chờ hết thảy học sinh đều đi hết sạch, hắn mới bắt đầu hành trình hộ hoa, đây là vì tránh kích thích nam sinh toàn trường. Dù sao có thể đồng thời làm hộ hoa sứ giả cho ba cô gái xinh đẹp cực phẩm, người bình thường phải yêu cầu phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh mới được.

– Để cho An lão sư làm tài xế, thật là ngại quá đi. Hihi!

Bối Nhị Nhị cười duyên ha ha, bởi ánh mặt trời chói mắt, nàng đã tặng một cặp kính mát cho An Phùng Tiên, thực sự là săn sóc tỉ mỉ. An Phùng Tiên đeo lên kính râm, bỗng nhiên có vẻ đằng đằng sát khí, làm cho Bối Nhị Nhị tán thưởng, khen lớn An lão sư thần võ đẹp trai, sánh ngang bảo tiêu chuyên nghiệp, Hạ Mạt Mạt cùng Dụ Mỹ Nhân lại thờ ơ lạnh nhạt, không nói được lời nào.

An Phùng Tiên bên tai mềm đi, nghe được tiểu mỹ nữ nịnh nọt, trong lòng không khỏi có vài phần đắc ý, không nghĩ tới Hạ Mạt Mạt nói một câu:

– Như người mù.

Dụ Mỹ Nhân lại dìm một câu:

– Như xã hội đen.

An Phùng Tiên lập tức như nghẹn ở cổ họng, hứng thú mất hết, nhanh chóng tháo kính mát xuống.

Bối Nhị Nhị thấy thế, lập tức lớn tiếng trách cứ Hạ Mạt Mạt không biết thưởng thức, Hạ Mạt Mạt cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai, ngươi tới ta đi, Dụ Mỹ Nhân kẹp ở giữa hai người, tránh không được bị liên lụy, trong lòng buồn bực, cũng gia nhập trong cuộc chiến đấu lên án công khai Bối Nhị Nhị, trong khoảng thời gian ngắn, trong chiếc xe mới này nổi lên một cuộc hành trình tràn đầy những tiếng ồn ào, huyên náo.

—Hết chương 48—​