Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 67 : Xem bói

Ngày đăng: 08:41 27/06/20

Dụ Mạn Đình cũng biết lão già kia đang nhìn thân thể của nàng, tuy rằng mất hứng, nhưng cũng không thể chửi hắn ngay mặt a, lại không nghĩ tới An Phùng Tiên tựa như có ý ghen, trong lòng nàng cười thầm: Sao lại so đo cùng lão đầu này làm gì? Trong vườn trò chơi có nhiều người nhìn tôi như vậy, lẽ nào cậu đều không thoải mái sao? Hừ, đừng cho là tôi không biết, An lão sư cậu cũng đã nhìn trộm ngực của tôi mấy lần, so với lão đầu kia còn háo sắc hơn gấp trăm lần.

An Phùng Tiên ăn buồn bực, trong lòng khó chịu, lại không tiện phát tác, cảm giác nụ cười trên mặt Dụ Mạn Đình càng ngày càng đậm, An Phùng Tiên nhất thời thấy mình quá không phóng khoáng, hắn theo sát Dụ Mạn Đình, ngồi xuống:

– Lão tiên sinh, ông xem tướng số chuẩn chứ hả?

Lão đầu khẽ mỉm cười, trong lòng thầm châm chọc: “Người hỏi như vậy, tuyệt đối là ngây ngô”, ngoài miệng lại nói:

– Xem tướng không có chuẩn hay không chuẩn, người có lục hợp, tương sinh tương khắc, nếu như chúng ta hữu duyên, đó chính là tương sinh, như vậy ta sẽ bói chuẩn, ngược lại, cứ coi như là bói không chuẩn đi.

Cái đm nó, nói vậy khác đéo gì ba phải, làm An Phùng Tiên nghe được dở khóc dở cười, đang muốn giở mặt, bỗng nhiên thấy Dụ Mạn Đình liên tiếp gật đầu, hình như có điều ngộ ra, An Phùng Tiên dứt khoát nói:

– Vậy ông hãy bói tính giúp vị tỷ tỷ này, đoán trúng thì một nghìn, tính không trúng cũng có một trăm, đưa trước cho một trăm.

Lão đầu nhất thời hai mắt sáng lên, đầu năm nay, hào khách như vậy không nhiều lắm, một trăm đồng chẳng khác nào xem bói mười người, có đôi khi tính toán sai sót, người ta phủi mông một cái rời đi, một phân tiền cũng không cho, không đoán chuẩn dù cho ba mươi người cũng vậy không kiếm được năm mươi đồng, hiện tại thoáng cái đã có một trăm đồng, sao lại mất hứng? Lão đầu nhanh chóng lên tinh thần, thề phải đem một nghìn đồng cũng thu vào tay:

– Vậy xin hỏi vị nữ sĩ này là xem tay, hay là xem số, hay là đoán chữ?

Dụ Mạn Đình vốn thầm muốn để An Phùng Tiên xem tướng số, hiện tại lại là nàng, Dụ Mạn Đình thoáng cái cũng không biết nên coi hay thôi. An Phùng Tiên thấy thế, dứt khoát giúp Dụ Mạn Đình quyết định:

– Đoán chữ được rồi.

Hắn không muốn lão đầu kia sờ vào ngọc thủ (bàn tay) của người đẹp, ngọc thủ non mềm không tỳ vết, 10 đầu ngón tay dài nhọn, lại là xinh đẹp tới cực điểm, An Phùng Tiên trong lòng ngứa ngáy.

– Vậy mời nữ sĩ viết một chữ đi.

Lão đầu lấy ra một tờ giấy trắng cùng một cây bút.

Dụ Mạn Đình có chút ngượng ngùng, mắt phượng nhìn chằm chằm An Phùng Tiên hỏi:

– Thực sự coi bói chữ hả?

An Phùng Tiên tâm thần rung động, liên tục gật đầu, coi như là giựt giây.

Dụ Mạn Đình hơi có chút suy nghĩ, rất thẹn thùng mà viết lên một chữ “Bối” trên tờ giấy trắng.

Lão đầu vội ho một tiếng, hắng giọng, bắt đầu đảo lưỡi như cánh hoa sen:

– Chữ Bối phân sách chính là nhãn bát, chủ là con mắt, phụ là bát, con mắt người cũng vậy, có hai con mắt, tám đại biểu 8 con mắt, cũng chính là bốn người, nhưng ở trước 8 mắt phía ngoài, liền chứng minh bốn người đều không nhập chủ mắt, nói cách khác nữ sĩ không giữ được nam nhân.

Dụ Mạn Đình thất kinh, bởi vì lão đầu chí ít nói đúng 2 điểm. Lão đầu tùy mặt gửi lời, thấy Dụ Mạn Đình hơi biến sắc mặt, thần tình chuyên chú, biết đã đoán trúng bảy tám phần mười, hắn âm thầm vui vẻ, mặt ngoài làm bộ như có điều suy nghĩ, bóp lên năm ngón tay tính, ngoài miệng nói lẩm bẩm, phảng phất thật có bản lĩnh thông thần.

An Phùng Tiên cười nhạt, nghĩ thầm: Chỉ chút bản lĩnh này, ai không biết? Vừa định vạch trần thủ đoạn nham hiểm của lão đầu, đã thấy Dụ Mạn Đình khẩn trương như vậy, trong lòng không đành lòng, cũng bỏ đi ý niệm trong đầu vạch trần lão già kia, dù sao tiền cũng tại trên người mình, muốn cho thì cho, muốn không cho thì không cho, nghĩ tới đây, An Phùng Tiên đã mất tâm trạng nghe tiếp, hắn đơn giản đứng dậy, nhỏ giọng nói với Dụ Mạnh Đình rằng hắn muốn đi dạo chung quanh một chút.

Dụ Mạn Đình dường như cũng không muốn An Phùng Tiên nghe được chuyện riêng nhà mình, vì vậy gật đầu nói okay.

An Phùng Tiên thầm than một tiếng, trong lòng chế giễu nữ nhân xinh đẹp đa số ngực lớn nhưng không có đầu óc. Buồn chán, An Phùng Tiên đột nhiên cảm giác được Sơn Thần Miếu khí thế không sai, bên trong đình lan khúc chiết, thần tượng rất thật, mấy cây trụ cột cực đại bất ngờ có văn tự bút công kỹ càng, hắn tò mò đi vào trong Sơn Thần Miếu, bước đi thong thả đi, thấy sơn Thần Miếu không giống Sơn Thần Miếu, cũng như chùa, trong lòng nhịn không được cười, đang đi trở về, đột nhiên thấy một gian tây sương phòng ở, một cụ già đi ra rót nước, trong sương phòng lại có TV.

Trong Sơn Thần Miếu xem ti vi? An Phùng Tiên rốt cục bật cười:

– Lão phu nhân, bà ở đây a?

Lão phụ nhân gật đầu một cái nói:

– Đúng rồi!

An Phùng Tiên lại hỏi:

– Sơn Thần Miếu có cho người ở lại sao?

Lão phụ nhân kỳ quái hỏi lại:

– Sơn Thần Miếu có người ở thì thế nào?

An Phùng Tiên cười nói:

– Bà không sợ sao?

Lão phụ nhân nhếch miệng cười:

– Sơn thần sợ ta thì có.

An Phùng Tiên cười ha ha:

– Lão tiên sinh ở cửa miếu kia là bạn già của bà sao??

Lão phụ nhân vừa nhìn ở cửa vào, giận không chỗ phát tiết:

– Cả ngày chỉ biết huy động mồm mép, cũng không kiếm được bao tiền, ta cho cậu biết tiểu tử, cậu đừng để hắn lừa bạn gái của mình, hắn rất biết gạt người, tôi đã bị hắn lừa cả đời.

An Phùng Tiên cười đến càng vui vẻ hơn, thật là chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay nhiều đặc biệt, chưa thấy qua lão công đi lừa gạt, lão bà phá đám, có thể thấy được lão bà này tâm địa thiện lương, đã khiến cho lòng An Phùng Tiên hết bực tức, càng không muốn đi vạch trần lão đầu kia, dù sao cũng một trăm nguyên coi như phí nước bọt được rồi.

Thế nhưng là, giữa lúc An Phùng Tiên muốn rời đi, một cái ý niệm lớn mật quỷ dị trong đầu đột nhiên mọc ra, đi mấy bước, An Phùng Tiên lập tức xoay người, đi tới trước cửa sương phòng bà lão, gõ hai cái.

Lão phụ nhân mở rộng cửa, lớn tiếng nói:

– Nếu mà bị hắn lừa thì hãy tìm hắn, đừng tìm ta, ta đây một phân tiền cũng không có.

An Phùng Tiên cười nói:

– Mẹ ơi, tôi không phải là tới đòi tiền bà, tôi tới đưa tiền cho bà. Chỉ cần bà cho ta số điện thoại của ông bạn già kia, tờ tiền mặt này sẽ là của bà.

Nói xong, An Phùng Tiên móc ra tờ một trăm đồng, đưa tới.

—Hết chương 67—​