Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 70 : Cậu hãy nhẹ một chút

Ngày đăng: 08:41 27/06/20

– Vâng, chị cứ yên tâm, em sẽ nhẹ nhàng hết cỡ.

An Phùng Tiên dùng tay cầm côn thịt, lần nữa điều chỉnh sao cho góc độ tốt nhất, đợi quy đầu dò xét vào chỗ lõm xuống của miệng hoa huyệt, hắn mới ôn nhu nói:

– Được rồi, Dụ tỷ tỷ, chị hãy ngồi xuống thử một chút.

Dụ Mạn Đình “uhm” một tiếng, eo thon thả đung đưa trái phải, cặp mông thịt chậm rãi đè xuống, khó khăn nuốt vào quy đầu, phản ứng của nàng đầu tiên là khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, tiện đà khẽ cắn hàm răng ngọc, cặp mông cực đại tiếp tục ép đi xuống, côn thịt dần dần lún sâu vào vùng đất thần tiên, chỉ mới ăn vào phân nửa, nàng liền thở dốc nói:

– A!…!!! Cậu cũng đâm đâm vài cái giúp tôi với chứ!

An Phùng Tiên như nhận thánh lệnh, hai tay đỡ lấy bờ eo thon thả của Dụ Mạn Đình, côn thịt giơ cao, từng điểm từng điểm tiến vào, sau cùng, vẫn là dựa vào động tác Dụ Mạn Đình xoay tròn cặp mông, cuối cùng đã đem cả nhánh côn thịt lớn hoàn toàn nuốt vào trong khe nước, nàng thở hổn hển mấy hơi thật sâu, mềm mại mà nằm úp sấp ở trên vai phải của An Phùng Tiên:

– Ohhhh….

– An lão sư, vật của cậu vừa dài vừa to, cậu có rất nhiều bạn gái đúng hay không?

An Phùng Tiên trong lòng kêu to: Thật là khít, không ngờ hoa huyệt của Dụ tỷ tỷ lại bót như vậy, cứ như là con gái còn trinh, ngoài miệng lại trêu nói:

– Dụ tỷ tỷ là ý nói, chỉ cần trym của nam nhân vừa to lại dài, thì nhất định có rất nhiều bạn gái sao?(Khoai to ko sợ chết đói)

Dụ Mạn Đình hờn dỗi:

– Cậu… Thật đáng ghét. Bả vai trái bị thương còn chưa khỏi sao?? Có động đến vết thương không?

Lời vừa nói ra được phân nửa, Dụ Mạn Đình đột nhiên cảm thấy trong hoa huyệt khác thường, tê dại ngứa ngáy, căng đầy, cảm giác toát ra tùy theo mà đến, một trận điện lưu đi qua, dường như càng có cái gì đó chảy ra, Dụ Mạn Đình xấu hổ vạn phần, đôi chân hơi mở ra, tâm hồn thiếu nữ không khỏi tự trách: côn thịt của An lão sư vừa mới cắm vào, nước đã chảy ra, mình thật không biết xấu hổ, An lão sư khẳng định cho rằng mình là một lãng nữ dâm phụ, mắc cở chết được! Ai, bất quá cũng không thể toàn bộ trách mình, chỉ tại thứ đồ chơi này lại làm mấy chuyện xấu, luôn nhảy giật giật.

An Phùng Tiên cũng cảm giác trym của mình đang nhảy trong hoa huyệt của Dụ tỷ tỷ, hắn thật lo lắng không cách nào thủ vững mười phút, bởi vì mật huyệt của Dụ Mạn Đình biết hút mút, còn biết mài động, trời ạ! Cứ như vậy, mài thêm chút nữa, hắn rất khó kiên trì mười phút. An Phùng Tiên không dám khinh thường, vạn nhất tước vũ khí sớm, vậy thì lãng phí toàn bộ tâm tư, hắn vội vàng ngưng thần tĩnh khí, bài trừ dục niệm:

– Vết thương vẫn chưa có hoàn toàn khép lại, cho nên Dụ tỷ tỷ không được lộn xộn a.

Toàn thân nóng lên, Dụ Mạn Đình nhịn không được cười duyên hi hi:

– Chị, chị mới không lộn xộn, em cũng vậy không được lộn xộn..ohhh.

– Dụ tỷ tỷ, thân thể của chị nóng quá à nha.

An Phùng Tiên lộ vẻ mặt háo sắc, nghĩ thầm: Ta xem vị Dụ nương này có thể kiên trì bao lâu? Cánh tay hắn dương ra, đem Dụ Mạn Đình ôm càng chặt hơn, hai tay còn đặt ở trên cặp mông trắng hồng đầy đặn, trong lúc lơ đãng, ngón tay đảo qua khe hở ở trung tâm rãnh mương của cặp mông, (đọc truyện tại MyTruyen . com) Dụ Mạn Đình run lên giống như điện giật, cặp mông hơi chút nhắc tới, lại hạ xuống, cùng nhau vừa rơi xuống tuy rằng không rõ ràng, nhưng giống như lúc ân ái co rúm bình thường vậy, điện lưu cường đại cùng khoái cảm cấp tốc lan khắp toàn thân Dụ Mạn Đình, nàng mê loạn mà đem cao vót nhũ phong đâm đến xương quai xanh của An Phùng Tiên, An Phùng Tiên cúi đầu vừa nhìn, bộ ngực tuyết trắng đã bung ra từ trong chiếc nịt ngực tơ tằm, đầu nhũ hoa kiều diễm non mềm ướt át, hắn nhịn không được lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái.

Dụ Mạn Đình ôn nhu rên rỉ:

– An lão sư em.. Em đừng hôn loạn oh.

An Phùng Tiên cười xấu xa:

– Em hiểu lầm rồi! Dụ tỷ tỷ đem bộ ngực đâm đến trong miệng em, em còn tưởng rằng Dụ tỷ tỷ muốn em bú nó.

Dụ Mạn Đình bất đắc dĩ, cũng không cãi lại An Phùng Tiên, xấu hổ mà đem nhũ phong cao vót lấy ra từ trên miệng An Phùng Tiên, mặt trên còn có vết tích một bãi nướt bọt nhỏ, đôi mắt đẹp lập tức nhìn vào cái đồng hồ treo tường, miệng anh đào vậy nhỏ nhắn phun ra như lan khí tức:

– Thế nào mới qua năm phút đồng hồ nha, khó chịu chết mất rồi!

An Phùng Tiên lưu luyến không rời mà nhìn bộ ngực xinh đẹp rúc về phía sau, hắn linh cơ khẽ động, bàn tay to ấn vào bộ ngực Dụ Mạn Đình:

– Làm dơ bộ ngực Dụ tỷ tỷ, dụ tỷ tỷ đương nhiên khó chịu, được rồi, em lau sạch sẽ là được!

Vừa nói, một bên dùng bàn tay to đắp lên ngọc nhũ chà lau, chỉ bất quá chà lau như vậy rất quái dị, đó là chà lau bên trong mang theo khẽ xoa, bên trong khẽ xoa mang theo xoa nắn, bên trong xoa nắn còn dẫn theo trêu chọc, cặp nhũ hoa tuyết trắng bị An Phùng Tiên qua lại chà lau như vậy, Dụ Mạn Đình rúc về phía sau thân thể mềm mại lại từ từ nghiêng về trước, một lần nữa trở lại trong lòng An Phùng Tiên, lần này, nhũ hoa lớn tuyết trắng dứt khoát áp lên môi An Phùng Tiên.

– Oh… An lão sư, chị muốn lấy chút giấy.

Dụ Mạn Đình đột nhiên phát hiện đầu tủ sau lưng An Phùng Tiên có 1 hộp khăn tay, nàng vươn cánh tay ngọc phấn nhuận đi lấy hộp khăn tay, nhưng xa xa không với tới, An Phùng Tiên đương nhiên cam tâm tình nguyện hỗ trợ, cũng không nghi ngờ có quỷ kế gì, bên trong cười cợt, hắn xoay xoay người đi bắt hộp khăn tay, vậy mà Dụ Mạn Đình cũng vậy đưa tay tới cướp, biết rõ cánh tay ngọc thiếu độ dài, vẫn là muốn đi lấy, mấy cái ngừng ngắt sau đó, An Phùng Tiên rốt cục hiểu rõ triệt để, Dụ Mạn Đình dựa vào vài lần tranh đoạt, hoàn thành hơn mười lần phun ra nuốt vào nữa, chờ hộp khăn tay cướp được vào tay, Dụ Mạn Đình đã thở gấp liên tục, tiện tay đem hộp khăn tay ném một cái, chính bản thân phủ phục tại An trên vai Phùng Tiên phải thở hổn hển.

An Phùng Tiên âm thầm buồn cười, cũng học theo vậy, cầm lấy một cái gối đầu bên người, chèn vào dưới mông của Dụ Mạn Đình:

– Dụ tỷ tỷ, nhất định là chị mệt mỏi rồi, em cầm cái gối đầu giúp cho chị nâng đít nhé.

Dụ Mạn Đình vừa nói cảm tạ, một bên nâng lên thịt mông, mật huyệt vừa vặn lôi ra nửa đoạn côn thịt, thừa cơ đem đại nhục bổng phun ra nuốt vào hơn mười phát, làm cho Dụ Mạn Đình thoải mái đến mức rên rĩ yêu kiều liên tục, dáng dấp phong tao này làm người ta say sưa, thực sự là quyến rũ, phong tình vạn chủng. Cảm giác An Phùng Tiên lại sắp dừng lại, mắt phượng của Dụ Mạn Đình nhẹ nháy mấy cái, ỏn ẻn làm nũng nói:

– An lão sư, chị nóng quá, giúp chị cởi đồ lót ra với!

An Phùng Tiên đương nhiên lĩnh hội yếu lĩnh ve vãn, cố ý bần thần nửa ngày đều không cởi được nút buộc nịt ngực, chỉ là lật qua lật lại, để cho côn thịt lớn càng không ngừng ma sát mật huyệt đã ướt át lênh láng, một tay cũng càng không ngừng sờ loạn nhũ phong cao vót:

– Nút buộc này thật khó cởi ra, em xem một chút Dụ tỷ tỷ có toát mồ hôi nhiều hay không?

Cặp nhũ phong của Dụ Mạn Đình đã ửng đỏ, đầu nhũ hoa đỏ hồng non mềm đã cương cứng dựng đứng, ngay cả da thịt toàn thân cũng vậy phấn hồng thông thấu, đúng lúc này, cánh cửa sương phòng đột nhiên mở ra, lão đầu đi đến, Dụ Mạn Đình cho rằng bị người nào đó bắt quả tang, theo bản năng mà thét chói tai lên một tiếng, đem thân thể lõa lồ trốn vào trong khuỷu tay và sau người An Phùng Tiên, khi thấy là lão già kia, nàng mới thở dài một hơi.

—Hết chương 70—​