Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 74 : Mẹ điên hay con điên?

Ngày đăng: 08:41 27/06/20

Dụ Mỹ Nhân cười nhạt:

– Không sai, con chính là đã an bài xong để cho mẹ gặp mặt cùng An lão sư, Mạt Mạt cùng Nhị Nhị đến nhà của chúng ta ở đêm hôm đó, con đã lên kế hoạch được rồi.

Dụ Mạn Đình yếu ớt thở dài:

– Thế nhưng là mẹ lớn hơn 9 tuổi so với An lão sư (38 vs 29), huống chi, mẹ cảm thấy Bối Nhị Nhị cũng thích An lão sư, muốn lưu lại hắn, mẹ không nhiều hy vọng, vốn định…

Dụ Mạn Đình muốn nói gì đó, Dụ Mỹ Nhân lại sớm đã hiểu rõ tâm tư mẫu thân, nàng lại là cười lạnh một tiếng:

– Mẹ đẹp như vậy, thoạt nhìn cũng chỉ có hai mươi lăm tuổi, An lão sư có thể lấy được mẹ, đó là phúc khí của hắn, mẹ nhất định phải có lòng tin, về phần Nhị Nhị, hừ! Dù sao cũng không tới phiên nàng.

Đôi mắt đẹp Dụ Mạn Đình chớp liên tục:

– Cá cá cũng thích An lão sư à?

Dụ Mỹ Nhân nhàn nhạt than thở:

– Ai! Con có thích hay không không trọng yếu, quan trọng là… Mẹ muốn để cho An lão sư lấy con, đúng không?

Dụ Mạn Đình kinh ngạc đến cực điểm:

– Cá cá, tại sao con có thể cho rằng như vậy? Quả thực suy nghĩ lung tung.

Dụ Mỹ Nhân quơ quơ cái đầu nhỏ, cười giảo hoạt:

– Mẹ ngày hôm nay tại trước mặt An lão sư tán thưởng con, còn nói con dễ nuôi, không yêu xài tiền bậy bạ những lời này, rất kỳ quái à nha, nói chuyện này để làm gì?

Dụ Mạn Đình thầm giật mình nữ nhi thính tai, ngoài miệng vẫn phủ nhận:

– Mẹ có nói qua những lời này sao?

Dụ Mỹ Nhân lại chớp đôi mắt đẹp:

– Lẽ nào lỗ tai con có bệnh sao?

Dụ Mạn Đình lớn tiếng giải thích:

– Dù cho mẹ có nói qua những lời này, cũng không thể nói mẹ định đem con gả cho An lão sư nha!

Dụ Mỹ Nhân gật đầu, tiếp theo lại hỏi:

– Vậy mẹ nói con cùng An lão sư bát tự đặc biệt xứng đôi lại là có ý gì? Chẳng lẽ phải hợp bát tự mới có thể làm học sinh của An lão sư?

Dụ Mạn Đình nhoẻn miệng cười, biết dù lại giải thích cũng vô dụng, dứt khoát liền thừa nhận:

– Tiểu quỷ đầu, còn rất thông minh nha! Kỳ thực An lão sư nhân phẩm rất tốt, tuy rằng lớn hơn con mười ba tuổi, nhưng nhân phẩm tốt, thân thể tốt, thu nhập lại ổn định.

Dụ Mỹ Nhân nhãn thần quái dị mà nhìn Dụ Mạn Đình, cũng không nhúc nhích, (MyTruyen.com) Dụ Mạn Đình bị nhìn thấy sợ hãi trong lòng, đang muốn quở trách, Dụ Mỹ Nhân lại giành trước, đứng lên lớn tiếng hỏi:

– Nếu mẹ định đem con gả cho An lão sư, vậy mẹ tại sao muốn thích An lão sư? Nếu mẹ thích An lão sư, thì tại sao muốn đem con gả cho An lão sư? Lẽ nào An lão sư làm lão công của con, còn có thể làm nam nhân của mẹ sao?

Dụ Mạn Đình sợ đến hết hồn, liên thanh quát lớn:

– Im miệng! Nói bậy bạ gì đó? Được rồi! Đừng nói nữa, mẹ đi rửa chén.

Nàng vừa định đứng dậy đi vào phòng bếp, thanh âm Dụ Mỹ Nhân ôn nhu lại truyền đến:

– Con đã cùng An lão sư lên giường rồi.

– Cái gì?

Dụ Mạn Đình hét lên một tiếng, đưa hai cánh tay ôm chặt Dụ Mỹ Nhân, khẩn trương hỏi:

– Là thật sao?

Chuyện phát sinh lúc nào?

Dụ Mỹ Nhân cười cười:

– Nửa thật nửa giả.

Dụ Mạn Đình giận điên lên:

– Lời như vậy làm sao có thể nói lung tung, muốn giỡn mặt zới mẹ phải không?

Dụ Mỹ Nhân lắc đầu:

– Không phải là giỡn mẹ, con thật sự đã cùng An lão sư lên giường, nhưng không có làm sự kiện kia, An lão sư chỉ là… Chỉ là ôm con một cái.

Dụ Mạn Đình sẽ lo lắng, vội hỏi:

– Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nói mau, nói mau!

Dụ Mỹ Nhân lúc này mới một năm một mười mà nói ra toàn bộ chuyện tuyển chọn hình tượng đại biểu trường học, Dụ Mạn Đình nghe xong, đã lệ như suối trào, nàng ôm lấy Dụ Mỹ Nhân thật chặt, thất thanh khóc rống:

– Là mẹ đã hại Cá cá, sau này cá cá cũng đừng quan tâm vì mẹ nữa! Mẹ có biện pháp kiếm tiền, mấy ngày hôm trước mẹ đã mua một số cổ phiếu, buôn bán lời rất nhiều tiền.

Dụ Mỹ Nhân lại không có khóc, nàng mím cái miệng nhỏ nhắn:

– Cổ phiếu có thể kiếm bao nhiêu tiền? Hơn nữa còn chỉ có một số nhỏ, hừ! Chờ con phất lên, con chính là cái máy kiếm tiền ohhh!

Dụ Mạn Đình xóa đi nước mắt, vươn hai đầu ngón tay:

– Mẹ buôn bán lời rất nhiều, mười triệu, không, hai chục triệu.

Dụ Mỹ Nhân đáng thương nhìn Dụ Mạn Đình:

– Mẹ, tới giờ uống thuốc rồi.

Dụ Mạn Đình sửng sốt:

– Uống thuốc gì?

Dụ Mỹ Nhân rất nghiêm túc mà nói:

– Ăn thuốc an thần nha! Hai chục triệu? Siêu sao đều kiếm không được nhiều tiền như vậy, mẹ còn không phải là người ta.

Dụ Mạn Đình nóng ruột, cũng không biết giải thích như thế nào:

– Mẹ không điên, mẹ thực sự buôn bán lời hai chục triệu, con sau này chớ quan tâm vì mẹ hay việc trong nhà.

Dụ Mỹ Nhân nhịn không được cười khanh khách:

– Ân, mẹ không điên, là con điên rồi, tới giờ con phải uống thuốc rồi, khanh khách…

Nhìn Dụ Mỹ Nhân đi vào phòng tắm, Dụ Mạn Đình ngơ ngác tự nói:

– Mới nói hai chục triệu, Cá cá đã thành cái dạng này, nếu như mình nói có hơn mười tỷ, Cá cá có lẽ thực sự sẽ điên mất, ai, đều tại mình, đều do tên khốn nạn An lão sư kia. Huhu!

—Hết chương 74—​